The Soda Pop
Phản diện

Phản diện

Tác giả: Faithfair

Thể loại: Truyện dài tập

Lượt xem: 323314

Bình chọn: 8.5.00/10/331 lượt.

bước nhanh và dứt khoát về phía văn phòng duy nhất ở cuối dãy hành lang.

Lại lo lắng. Nhưng không phải dành cho sự kiện sắp xảy ra.

Vốn là… cô đã cố tình giấu giếm ai đó chuyện “được” mời đến gặp mặt. Biết sao được, rõ ràng cái lý do từ chối đến nhà anh chiều nay của cô đúng là hơi vớ vẩn… Cũng may anh không phải phụ nữ, nên cũng không cách nào nhìn ra được cô đang nói dối. Đây là một trong những số lần hiếm hoi đòi hỏi thuật dối trá của cô, và Nguyễn Ái không dễ chịu chút nào khi sử dụng nó — mặc dù khả năng lừa tình của cô cũng không đến nỗi tệ.

Song, thà là cô trân mắt nói láo, còn đỡ hơn lôi anh vào chuyện này. Cô thật sự không muốn để anh đối mặt với con người này. Cả đến gần trong chu vi 100 mét cũng không.

Haizz… Có phải khi yêu, con người ta bắt đầu trở nên chuyên nghiệp hơn về các vấn đề mang tính phỉnh lừa…?

Không thèm gõ cửa, cô vặn nắm tay đẩy vào, ung dung bước đến ngồi xuống chiếc ghế tiếp khách. Đối diện cô, qua mặt bàn đen tuyền chất đầy hồ sơ, thống kê và ngay cả một tách cà phê uống dở; là một bóng người ngồi quay lưng, mặt hướng về cảnh đô thị sầm uất bên dưới tòa nhà.

Cô hơi nhăn mày, vốn chúa ghét loại kiến trúc “lõa lồ” này. Đúng là khuyến khích người nhảy lầu tự tử mà! — Cô thầm nghĩ khi nhìn lướt qua cả một mặt phòng được che phủ bởi dãy cửa kính 5 ly.

Sự bất bình này cũng dễ hiểu thôi, Nguyễn Ái vốn mắc chứng sợ độ cao.

Mắt hướng về chiếc ghế đen và con người vẫn quay lưng về phía mình, cô hít vào nhè nhẹ, rồi bình đạm lên tiếng.

“Chào ông, Hoàng Công.” Chương 25: Ván Bài Lật Ngửa

Ngay từ lời lẽ đầu tiên, Nguyễn Ái nhà ta đã định tâm chơi một “ván bài lật ngửa”:

“Chào ông, Hoàng Công.”Nhưng có kẻ thì lại thích món bài “truyền thống” hơn. Vì thế cứ ra vẻ đại gia, chẳng chịu vào vấn đề cho nhờ…

Sau một lúc tưởng chừng vô tận, kẻ này bấy giờ đây mới chịu quay người lại, tư thế nhàn nhã, phong độ thư thái không kém gì một ông hoàng.

Gõ gõ cây viết mạ vàng vào khớp ngón trỏ, gã đàn ông hơi chồm người về phía trước, chân mày nhướn lên ra chiều thất vọng khi trông thấy sự thiếu-ngạc-nhiên trên gương mặt non nớt, thái độ hệt như vừa bị tước mất một trò vui vốn đã được hứa hẹn trước.

“Nguyễn Ái. Xem ra tôi cũng không cần tự giới thiệu mình với cô rồi.”

“Không cần,” cô gật đầu đồng tình, có hơi bất nhẫn.

“Cô xem ra không ngạc nhiên chút nào khi người đối diện không phải là ngài chủ tịch Võ Gia,” Hoàng Công điềm đạm nói, đoạn ngước lên nhìn cô một cách đầy hứng thú. “Không lẽ đã biết trước người ngồi đây sẽ là tôi?”

Nhìn vẻ mặt giả vờ hứng thú của con người này, độ bất nhẫn trong cô lại càng dâng cao. Chúa à, cô ước gì mình có thể phang mạnh túi xách vào mặt gã một phát, sau đó bay ngay đến nhà Chính Luận.

Cơ mà… đó chỉ là ước thôi. Haizz…

“Võ Gia Hùng thì cần gặp tôi làm gì? Có gặp thì sẽ mời ngay Vương Đăng Khoa. Nói chuyện với một con bé mười-tám phỏng có chút logic gì với mấy bậc đại gia?”

“À,” đôi mắt Hoàng Công lóe lên tia nguy hiểm — tuy không lộ liễu, miệng nở một nụ cười nhỏ phảng phất sự kinh ngạc. “Một cô bé thông minh.”

“Cảm ơn.” Cô đáp gọn lỏn, thân người tựa ra ghế, mắt nhìn thẳng vào đối phương không hề né tránh — rồi lạnh lùng thêm vào. “Nhưng tôi sẽ cảm kích ông hơn nếu chịu vào thẳng vấn đề chính. Ông thấy đó, tôi không thích mấy trò xã giao nhạt nhẽo này.”

“Cô có vẻ không thích tôi lắm nhỉ?” Hoàng Công ngã người ra, khoanh tay lại và nhíu mày, ra chiều sửng sốt lắm — mặc dù trên miệng vẫn nở một nụ cười hòa hảo.

“Ừ.”

“Trả lời nhanh như thế, cô không cảm thấy quá thất lễ sao?”

“Người thất lễ là ông,” cô thở dài chán chường. “Tôi nghĩ bản thân đã không thể rõ ràng hơn nữa cảm giác của mình về những lời xã giao dư thừa này. Vào vấn đề đi.”

“Thẳng thắn lắm,” Hoàng Công lại mỉm cười. “Tôi thích những con người như vậy.”

“Và đừng nói láo,” cô lườm hắn. “Làm ơn.”

Giám đốc Hoàng có vẻ khựng lại đôi chút, mắt hơi nheo như để đo lường đối phương. Hắn vốn không quen với những dạng người sắc bén như vậy. Đừng nói là cô gái này không hề bị đe dọa bởi phong thái kẻ cả, ngay đến chút dè dặt trước người lạ cũng không buồn thể hiện. Sự bất nhẫn và tính tình thẳng thắn rất hợp với cái tuổi nông nỗi, nhưng tự tin rực cháy trong đôi mắt to tròn lại nói lên một câu chuyện hoàn toàn khác. Xưa nay, Hoàng Công lúc nào cũng là kẻ khiến người đối diện bối rối, tuyệt nhiên chưa bao giờ bị đối phương phớt lờ sự mỉa mai tinh tế của mình như vậy.

Nửa phút trôi qua trong căng thẳng. Cuối cùng, hắn nhấc tách cà phê lên, chậm rãi từ tốn mở lời.

“Xem ra, tôi có thể thấy được vì sao Chính Luận thích cô đến thế. Nội tâm trầm cảm như cậu ấy, dĩ nhiên sẽ bị thu hút bởi một người năng nổ bộc trực như cô.”

“Nội tâm trầm cảm”? (*o*)

Cái tên này… có phải đang nói về Võ Chính Luận của cô không nhỉ? Nguyễn Ái suýt nữa đã đánh rơi cả túi xách trên sàn.

Chưa kịp mở miệng phản bác thì kẻ kia đã thủng thỉnh tiếp lời. “Bởi thế, cô còn đáng lo ngại gấp mười lần đứa con gái họ Dương nghèo mạc kia.”

Đặt tách cà phê xuống, Hoàng Công thu vai, đan tay lại, chân gác qua gối, khí thế hệt người