Phản diện

Phản diện

Tác giả: Faithfair

Thể loại: Truyện dài tập

Lượt xem: 323014

Bình chọn: 7.00/10/301 lượt.

ian tà bỗng nở trên môi Nguyễn Ái.

“Em sẽ nói với anh Luận rằng anh hôn em.”

Lời vừa dứt, cái vẻ hí hửng trên mặt Văn Thành đã tắt ngấm. Anh nhìn một Nguyễn Ái đang mỉm cười tinh nghịch, nửa uất ức nửa bức bối vì bị một con nhóc mười–tám thản nhiên đe dọa, lại đạp ngay điểm yếu của mình mới khổ. Tiu ngỉu quay người đến ngồi trên ghế chờ, Văn Thành liếc xéo Nguyễn Ái, mặt dỗi hờn như một đứa trẻ. Cô cười cười, mở cửa bước vào phòng bệnh, thoáng nghe từ phía sau anh chàng phó tướng đang cố tình nói lớn: “Đúng là chỉ ‘bệnh’ trước mặt ‘hoàng thượng’ thôi nhỉ?”

Cửa vừa đóng, Nguyễn Ái khoan thai bước đến chiếc ghế đối diện giường, phủi phủi vài cái rồi từ tốn ngồi xuống, chân khoác qua chân đúng điệu tiểu thư quý tộc.

“Đến xem tôi chết chưa đấy à?” thân hình nhỏ bé trên giường vẫn bất động, ánh mắt bệnh nhân không hề chạm đến kẻ thăm bệnh, đến ngay cả giọng nói cũng không còn sinh lực. Trông Dương Hoàng Yến Nhi chẳng khác gì một cái xác biết nói.

“Hỏi dư thừa. Chết rồi còn đến xem làm gì?”

Khuôn mặt xanh xao bỗng nhiên nở nụ cười nhạt nhẽo. “Đến lúc này cô cũng còn miệng lưỡi thế.”

Sự yên lặng tiếp theo trải ra căng thẳng, nhưng lại yên bình theo một cách khác. Dường như đôi bên đều đang chờ đợi. Chờ đợi sự bùng nổ của đối phương chẳng hạn.

Cuối cùng, có vẻ không còn chịu được, tiếng gót giày nện lộp cộp trên sàn gạch lại trỗi lên. Nguyễn Ái tiến đến trước mặt Yến Nhi, tay đưa vào túi kéo ra một tấm giấy trắng có in chữ xanh nhạt. “Lần này đến đây là để đưa thứ này.”

Đôi mắt Yến Nhi ban đầu vẫn vô định, nhưng sau vài giây bắt đầu lướt nhẹ trên nội dung tờ giấy, đôi mắt vô hồn đột nhiên vấy lửa.

Khóe môi Nguyễn Ái khẽ nhếch lên khi Dương Hoàng Yến Nhi lăn ngửa ra, miệng bật cười khanh khách. Cô để mặc cô gái xanh xao kia tiếp tục cười, tiếng cười chứa đầy sự mai mỉa pha lẫn khinh bỉ. Kệ nó, cười được nghĩa là vẫn chưa hóa điên.

“Cô thật là ngoài sức tưởng tượng của tôi đấy, Nguyễn Ái!” Yến Nhi nói chen vào giữa những tràng cười đứt đoạn. “Đây là gì? Tiền bồi thường tình cảm mất mát của tôi? Haha…! Vậy mà có lúc tôi đã tưởng cô thật sự khác với những kẻ phản diện khác cơ đấy! Hahaha…”

“Đây không phải cho cô,” Nguyễn Ái bình thản mỉm cười, đút lại tấm ngân phiếu vào túi mình. “Chẳng qua tôi chỉ muốn xem cô thật sự đã điên hay chưa. Còn nghĩ được như thế nghĩa là đầu óc vẫn minh mẫn. Tôi không thích nói chuyện cùng một cái xác không hồn.”

Giọng cười nín bặt. Yến Nhi lồm cồm ngồi dậy, Nguyễn Ái theo quán tính cúi xuống giúp đỡ. Dĩ nhiên là cô bị đẩy mạnh ra xa. “Đừng giả làm người tốt ở đây!”

Nguyễn Ái nhíu mày. “Không lẽ để cô loay hoay chật vật đến mai? Tôi không có thời gian nhiều thế.”

Yến Nhi mím môi, không phản kháng nữa, cuối cùng cũng ngồi thẳng dậy, lưng tựa vào gối. “Cô rốt cục hôm nay đến đây làm gì?”

“Đưa ngân phiếu cho gia đình cô.”

“Vậy có khác gì muốn bồi—”

“Đừng gấp, tôi không rảnh mà đi ban phát ân huệ,” Nguyễn Ái hất tóc ra sau, giọng vô cùng cương quyết. “Tôi muốn cô và họ chuyển đến một thành phố khác càng sớm càng tốt, ngay sau khi cô xuất viện. Mãi mãi không quay về đây. Số tiền này sẽ giúp các người trong việc dời nhà và thích nghi với hoàn cảnh mới.”

Đôi mắt Yến Nhi choàng mở, khuôn mặt cô phản ánh sự khó tin cùng nỗi căm phẫn đến nghẹn ngào. “Cô…cô đã có được anh Chính Luận rồi, còn chưa vừa lòng? Còn muốn đuổi tôi đi?! Cô có còn là người không? Cô đúng là không có trái tim!!”

“Nói nhảm,” Nguyễn Ái khẽ cau mày, khoanh tay lại. ”Không tim thì làm sao sống?”

“Cô…! Làm sao…làm sao mà một người như cô lại…”

Cổ họng Yến Nhi nghẽn tắc, cô tức không chịu được, chỉ hận sức khỏe không đủ để đứng lên siết cổ con nữ quỷ. Tại sao những gì thoát ra từ cửa miệng cô gái này luôn khiến người ta mất đi kiểm soát như thế? Chợt nhói đau trong tim khi nhớ lại phản ứng của Võ Chính Luận vào thời khắc Phán Quyết hôm ấy. Anh cũng lao vào Nguyễn Ái với sự tức giận tột cùng, rồi từ giờ phút đó mất hẳn lớp băng bao bọc. Dường như ngọn lửa âm ĩ bấy lâu trong tim đã bị kích cháy.

Bởi một con người cũng tàn nhẫn không kém bản thân mình.

“Anh Chính Luận sẽ không đến đâu, cô biết không? Mọi chuyện cô làm đều là dư thừa,” Nguyễn Ái điềm nhiên nhìn tình địch của mình, đều đều lên giọng, như thể họ đang bàn về thời tiết.

Yến Nhi ngước mặt lên nhìn Nguyễn Ái, trông thấy vẻ mặt chân thành của cô ta, cô không kiềm được mà cười khổ, sự chua xót dâng lên nghẹn cả tuyến lệ. “Cô thật sự nghĩ tôi giả vờ tự tử ư?”

“Không phài sao?” mắt Nguyễn Ái nheo lại.

Yến Nhi đột nhiên muốn cười thật to, cũng may không còn đủ sức. Cô chậm rãi đưa tay mình lên ngang mắt, để lộ một vết thương dài vẫn còn dấu chỉ.

“Tôi thật sự muốn chết.”

Những gì diễn ra sau đó, có lẽ suốt đời Yến Nhi không thể nào quên được.

Khuôn mặt xinh đẹp đó ban đầu bỡ ngỡ, rồi kinh ngạc, cuối cùng là phẫn nộ. Không hề chú ý đến tình trạng yếu ớt của cô, Nguyễn Ái thẳng tay tát vào mặt cô hai cái liên tiếp.

Nảy lửa. “Tôi vốn nghĩ cô giả vờ tự tử đã là ngu xuẩn vô cùng! Nhưng việc này còn ngàn lần tệ hơn ngu xuẩn!!”

Yến Nhi ôm lấy hai bên má đỏ r


XtGem Forum catalog