Old school Swatch Watches
Phản diện

Phản diện

Tác giả: Faithfair

Thể loại: Truyện dài tập

Lượt xem: 322964

Bình chọn: 9.5.00/10/296 lượt.

” có tiếng của bọn sinh viên Việt Duệ, có ai mà không biết chuyện xảy ra trên hành lang nối liền khu D và C: Dương Hoàng Yến Nhi bắt ngay quả tang, bị bỏ rơi tại trận. Hồ Ly nghiễm nghiên thắng cuộc. Thiên lý đúng không tồn tại ở nhân gian!

Dân tình đối với chuyện này có những cảm giác vô cùng hỗn tạp. Vốn lẽ phần lớn ủng hộ Yến Nhi nhiệt tình, song ‘độ nóng’ của video clip lần trước vẫn chưa hạ bớt, thì làm sao họ cảm thông cho cô nàng lọ lem này được. Có điều, họ cũng không ghét bỏ gì cô, bởi dù sao trong câu chuyện này, Yến Nhi vẫn là người thua cuộc.

Là một kẻ thua cuộc đáng thương.

Và từ đáng thương đã trở thành cớ gây phẫn nộ khi 09:43 sáng hôm đó, xuất hiện cái tin lan truyền như lửa bén rơm: Yến Nhi cắt mạch máu tự tử. “Cô ta…chết chưa?” học sinh A kinh hoàng hỏi.

“Chưa, cũng may nhà phát hiện kịp,” học sinh B rầu rĩ đáp. “Đưa vào bệnh viện cấp cứu rồi.”

“Mô phật, đúng là trời thương người hiền. Mà sao cô ta dại thế nhỉ?”

“Là tớ thì tớ cũng làm thế. Bị ‘đá’ đau quá mà…”

“Chỉ trách ông trời bất công thôi… ngày nay thì cái ác lộng hành.”

“Tớ thấy vì cô ta dại quá. Tội tình gì một người tàn nhẫn như thế mà đau lòng… “

“Suỵt, cậu muốn ‘tiêu’ à? Không được nói Prince vậy đâu, sẽ bị ‘xử’ đó.”

“Tớ đâu nói Prince, tớ nói con hồ ly tinh kia thôi. Tất cả là tại nó, dồn người ta đến đường cùng như vậy…”



Đúng vậy, những mẫu hội thoại như thế liên tiếp được nghe thấy khắp nơi trên Việt Duệ. Dân tình vốn dĩ e ngại cường quyền, nhưng lại càng sợ ác bá. Vương bộ trưởng dù sao cũng chỉ là một bộ trưởng, nhưng Võ Gia thì cầm đầu gần nửa Châu Á. Bên nặng bên nhẹ, cho dù chỉ là thường dân đi nữa thì cũng dễ dàng nhận ra. Thêm vào, Prince của họ dù sao cũng là thần tượng bấy lâu, giờ đây chỉ là “một phút sa ngã”, nào có đáng trách. (nói đúng hơn là đẹp trai nên ‘miễn tội’ ^w^ )

Vậy nên, mọi tội lỗi đều đổ lên đầu Hồ Ly Phản Diện.

Trong khi đó, nhân vật “được” nguyền rủa nhiều nhất trong vòng hai tiếng trở lại vẫn ngồi thừ ra đó… ngắm trai. Mà trai duy nhất cô được ngắm – theo bộ luật Võ gia – thì chỉ mỗi mình thiếu gia nhà này (=w=). Cái tin nóng hổi nhanh chóng tràn vào phá vỡ sự yên bình, mọi người bàng hoàng, không còn ai buồn học hành nữa. Tất cả đều dồn mắt vào hình bóng Thanh Tuấn hùng hổ xông đến Chính Luận.

Chưa đến nơi thì đã bị Văn Thành, Gia Đạt và một số sinh viên lạ mặt ngăn lại. Thanh Tuấn, với bản tính bộc trực của mình, lớn tiếng chửi bới, khiến cả thầy Hoài cũng ngượng cả mặt mày với những điều khiếm nhã thốt ra từ miệng cậu sinh viên. Việc này không kéo dài được lâu. Bởi không biết vì quá ồn ào, hay đơn thuần chỉ để bịt miệng Thanh Tuấn, Võ Chính Luận đã bất ngờ chịu “mở miệng vàng” — trong một trạng thái còn vô cảm hơn gỗ mục.

“Vậy đã chết chưa?”

Sự lạnh lùng của Ác Ma thì ai cũng quá quen thuộc, nhưng câu nói này lại thể hiện thêm một mặt đáng sợ khác của vị Võ Gia tương lai: Tàn nhẫn.

Yến Nhi dẫu gì cũng từng một thời là quả táo trong mắt hắn (ý nói vật quý giá, cưng chiều). Vậy mà sau khi có được Nguyễn Ái, Devil Prince không những nhanh chóng phủi tay bỏ rơi, mà đến cả sống chết cũng chẳng thèm đoái hoài. Lúc này, mọi người mới sực tỉnh để nhận ra một vấn đề hiển nhiên mà bấy lâu nay bị vẻ đẹp của người đàn ông này che phủ: Võ Chính Luận đích thị là kẻ kế thừa Võ Gia — thế lực hắc ám hùng mạnh nhất nhì Châu Á.

“Đừng la lối nữa. Tôi sẽ đi gặp cô ta.”

Mọi con mắt đều dồn về Nguyễn Ái.

Không phải chứ? Đáng ra câu này nên thoát ra từ miệng Võ Chính Luận mới đúng! Sao lại là hồ ly trơ tráo? Không lẽ cô nàng phản diện đã bắt đầu biết cảm thấy tội lỗi?

Võ Chính Luận cau mày nhìn cô. Văn Thành lập tức rời tay khỏi bàn. Một số kẻ nhận ra tín hiệu nguy hiểm đã vội đứng lên toan tẩu thoát. (càng lúc càng khôn ^^)

“Em sẽ lo chu toàn chuyện này. Nhất định sẽ không để cô ta tạo ra cớ bẫy dụ anh nữa. Nên anh cũng đừng hòng đi thăm cô ta,” cô gật đầu, vẻ mặt quyết tâm khi trừng mắt nhìn anh.

Vỡ lẽ.

Ác Ma lại quay về phong thái Hoàng Tử. Phó tướng thở phào.

Mọi người nhẹ nhõm ngồi lại xuống ghế.

Cái này đúng là “gần vua như gần hổ” – Ai nấy đều lắc đầu ảo não.

Duy chỉ có Thanh Tuấn vẫn bừng bừng lửa giận, thái độ có phần hãi kinh. “Mày điên à?! Mày hại cô ấy còn chưa đủ sao? Xem Yến Nhi là gì chứ?”

Nguyễn Ái gập lại ngón cái, xòe bốn ngón ra trước mặt Thanh Tuấn, giọng cô tràn đầy sự chán chường khi lắc đầu một cách ảm đạm.

“Chỉ có bốn chữ: Ngu, xuẩn, vô, đối.” Hai ngày sau, cái kẻ tự-tin-vô-đối kia đã theo hẹn đến thăm người mình cho là ngu-xuẩn-vô-đối, lòng cảm thấy phiền hà ghê nơi. Không phải vì bệnh nhân tâm thần không ổn định sau cánh cửa kia, mà là “cái đuôi” lằng nhằng cứ đi theo mình. Văn Thành, không hiểu vì lo lắng hai đứa con gái sẽ giết nhau hay đơn thuần tò mò muốn xem kịch (chắc vế sau =.=), cứ nhất nhất đòi theo cho bằng được.

Nói mãi nói mãi, Nguyễn Ái đã bảo anh chỉ có thể đứng ngoài nghe ngóng. Không được vào.

“Nhưng anh muốn xem nhộn nhịp! Ở đây đâu cấm hai người vào thăm cùng lúc.” Văn Thành bướng bỉnh giằng co.

Trừng mắt ngó Văn Thành vài giây, một nụ cười g