
nào nói Võ Chính Luận yêu cô? Cô biết điều đó không phải là không thể, nhưng không lẽ nào lại xảy ra quá sớm, và lại quá mãnh liệt như vậy? Cô dù gì cũng là người thích anh trước, theo đuổi anh trước, yêu anh trước. Không lẽ, Chính Luận có cách yêu thần tốc như vậy? Song, bản tính nóng lạnh thất thường của anh lại nói lên một câu chuyện khác…
Trông thấy sự mơ hồ trên gương mặt ngây ngô, Văn Thành chỉ cười trừ rồi khẽ lắc đầu.
“Xem ra, hộp bí mật của anh hôm hay lại có dịp mở ra rồi.”
“Eh? Hộp bí mật?”
“Em không biết sao?” anh cười thật tươi, thả người xuống ghế sofa trong gian phòng cao cấp, xong ra dấu cho cô cùng ngồi xuống. Nguyễn Ái do dự một lúc, rồi lại làm theo ý anh. Cô có dự cảm, nếu lúc này mình rời khỏi đây, mãi mãi sẽ có một ẩn số không tài nào giải được…
“Vì một lý do thần bí nào đó, anh là một nam châm thu hút những bí mật riêng tư nhất, từ những nhân vật khó ngờ nhất trong thiên hạ.”
Với phong thái một người già dặn, Nguyễn Đỗ Văn Thành chậm rãi mở lời…
Mưa tháng sáu. Rả rích và oi bức. Nó khiến con người ta nhớ lại những chuyện không vui nhất, sau đó lại chôn mình vào những sợ hãi tột độ.
Bóng đen quá khứ.
Đôi tay vò vò gấu váy, Nguyễn Ái nhìn ra mặt đường ướt đẫm, mưa rơi nặng hạt thường hay đem đến cảm giác bình yên trong cô, nay lại như trái tim ai đó đang khóc than não nề.
Trái tim của một cậu bé bị vùi trong giá lạnh. Suốt gần cả tám năm…
Ngày đó, cậu bé cũng từng là ánh mặt trời, là hào quang rọi tỏa của hai đấng sinh thành như biết bao đứa trẻ cùng trang lứa. Cậu cũng đến trường, cũng vẽ vời tranh ảnh gia đình, rồi người mẹ dịu hiền với vốn tiếng Việt ít ỏi sẽ dùng nam châm nhỏ xinh đính chúng lên tủ lạnh, sau đó dắt tay cậu ra ao vườn biến những hình vẽ ngây ngô kia thành hiện thực.
Cha cậu ít nói, ít cười, ít thể hiện tình cảm. Nhưng cậu biết mình quan trọng ra sao với ông. Bởi đi đâu, làm gì, ông cũng đều dự phần của cậu. Cho dù đó là buổi họp lớn ở Ý, hay buổi hòa nhạc nhỏ ở Tây Ban Nha, đến cả bữa trà khuya trò chuyện cùng đối tác, ông cũng luôn có cậu ở bên cạnh. Có những lúc cậu thể hiện xuất sắc, ông còn cúi xuống tặng cho cậu một trong những nụ cười hiếm hoi, bàn tay rắn chắc luồn vào mái tóc rối bời xoa nhẹ. Bên cạnh ông, cậu cảm thấy mình trở nên quan trọng, với cả thế giới và chính bản thân mình.
“Luận à… đừng quá chìm đắm trong hạnh phúc, vì nó rồi sẽ rời xa con… Thời điểm ta yêu một người tột độ, cũng là giây phút người đó bỏ rơi ta… Đó, là Lời Nguyền của người trong gia tộc Võ Gia.”
Lời hấp hối của ông nội trên giường bệnh năm ấy cứ — một cách bí ẩn — lẩn quẩn trong tâm trí cậu. Mặc dù đối với một thằng bé mười tuổi, ngoài bóng đá và video game ra, lời nguyền viễn vông của một ông già mang bệnh đãng trí thì có ra gì? Vậy mà, nó vẫn đeo đuổi cậu không buông, cứ như linh hồn ông chốn thiên đường rỗi rãnh đó luôn bám theo nhắc nhở không ngừng. Có đôi lúc, cậu đã không nén được mà hét to ý nghĩ, “Nguyền rủa vớ vẩn gì chứ? Đây là truyện cổ tích hay sao?!”
Hai năm sau, “cổ tích” đã quay về ám ảnh ngày đêm. Người đó xuất hiện. Lớn hơn cậu 8 tuổi. Là người tình của cha.
Vậy là, cốt truyện kinh điển lại xảy ra. Cậu và mẹ bị bỏ rơi, nhưng chỉ là bỏ rơi theo nghĩa bóng. Bởi Võ Gia Hùng đã đem người tình về sống chung dưới một mái nhà cùng vợ con mình, khởi đầu ột bi kịch không kết thúc. Trong vòng ba năm, sự xuất hiện của con người đó khiến tình cảm của những thành viên trong gia đình xoay chuyển theo nhiều chiều hướng khắc nghiệt. Nhưng nếu để tóm gọn trong hai từ thì chỉ có thể là: Đơn phương.
Đúng vậy. Đơn phương. Như tình yêu của mẹ dành cho cha, như của cha dành cho người đó.
Và của người đó dành cho cậu.
Yêu luôn đi liền với ghen tuông và thù hận. Chả trách sao, mùa hè thứ mười ba của cậu bé mắt nâu không những mang theo dấu hiệu đầu tiên của băng giá, mà còn sự hận thù của người cha máu mủ.
Cái gì đến rồi sẽ đến. Đòn roi vô cớ, sự lạnh lùng đến tàn nhẫn và lời nói cay nghiệt đã xé toạc bức tranh hạnh phúc được vẽ ra vào ba năm trước. Người mẹ vốn yếu đuối về mặt tâm lý, nên mỗi khi trông thấy chồng mình trở về với mùi rượu nồng nặc, bà liền khóa mình vào phòng, chỉ biết dùng gối bịt tai để cản lại âm thanh gào khóc van xin của đứa con tội nghiệp. Bà nào phải chưa từng thử can ngăn, chưa từng ném mình ra chịu đánh đập thay cho cậu… Chỉ là, sự yếu đuối đã đánh bại cả bản năng làm mẹ — đặc biệt khi bạo lực diễn ra dường như hằng ngày trong căn nhà lớn truyền lại mấy đời của Võ Gia.
Và, đâu chỉ có bạo lực mới khiến con người ta gục ngã. Những bí mật dơ bẩn, những gúc thắt ghê tởm trong một gia đình đã hoàn toàn hủy hoại người đàn bà ngoại lai này.
Dần dà rồi, cậu bé học được cách bảo vệ bản thân. Sẽ cuộn tròn người lại, tay che chắn bảo vệ lấy đầu, rồi sau đó cứ để mặc cha mình ra tay “dạy dỗ”. Cậu còn học được cách trốn tránh “người đó”, vì dù chưa đủ lớn để hiểu chuyện, ít nhất thì cậu cũng nghiệm ra được cha sẽ nổi giận mỗi khi trông thấy người tình của mình xoa thuốc cho cậu. Vốn là, cậu cũng đâu hề thích người đó, lẫn cái cách người đó nhìn mình. Việ