Insane
Nữ Sinh – Nguyễn Nhật Ánh

Nữ Sinh – Nguyễn Nhật Ánh

Tác giả: Nguyễn Nhật Ánh

Thể loại: Truyện dài tập

Lượt xem: 321894

Bình chọn: 9.5.00/10/189 lượt.

i này mua vé hát cho tụi mình. Bây giờ tụi mình đến đó hỏi.Thục mở to mắt:– Nhưng tụi mình đâu có biết tên người đó?Xuyến khoát tay:– Thì mình hỏi hết người này đến người khác. Đằng nào cũng gặp.Cúc Hương lẩm bẩm:– Sao tao thấy chuyện này giống đáy bể mò kim quá!Xuyến cười hì hì, lên lớp:– Thì mò kim chứ sao! Nhưng tục ngữ có câu “có công mài sắt có ngày nên kim”. Mày cứ yên chí làm theo kế hoạch của tao.Cúc Hương cũng cười:– Tao sợ mài sắt mỏi tay không nên kim mà nên… dùi đục thì phí công!Tuy vậy, ba cô gái vẫn chưa đi tìm anh ngay. Họ có ý đợi.Cho đến ngày hôm sau, suốt buổi sáng vẫn không thấy anh đến quán; trưa, Xuyến nói với Thục và Cúc Hương:– Như vậy là chiều nay tụi mình đến Công ty tổ chức biểu diễn.Thục hỏi:– Mày biết công ty đó nằm ở đâu không?– Không.Thục lộ vẻ thất vọng:– Vậy mà cũng nói!Xuyến cười, vỗ vai Thục:– Mình đến Hội sân khấu hỏi. Chỗ bữa trước anh Gia mua vé cho tụi mình tới xem vở kịch “Dư luận quần chúng” đó.– – đó họ biết không?– Có thể biết. Hội sân khấu với Công ty tổ chức biểu diễn chắc là có liên quan với nhau.Ăn cơm trưa xong, ba cô gái hẹn nhau đạp xe đến Hội sân khấu.Một giờ trưa, Hội sân khấu còn đóng cửa, bốn bề vắng ngắt. Ba cô gái ghé vào cái quán trước cổng ngồi uống nước một hồi rồi đi lòng vòng xem các tấm pa-nô quảng cáo các vở diễn mới treo dọc trên bức tường đằng trước.Gần hai giờ, Hội sân khấu mở cửa.Xuyến phân công Cúc Hương vào hỏi. Lát sau, nó chạy ra, mặt mày hớn hở:– Người ta bảo Công ty tổ chức biểu diễn nằm sau lưng nhà hát thành phố.Ba cô gái lại lên xe lục tục đạp xuống nhà hát thành phố. Đến trước cổng công ty, cả ba xuống xe. Thục nhìn Xuyến:– Bây giờ sao?– Vào hỏi chứ sao!– Ai vào?– Mày chứ ai!Thục giãy nảy:– Thôi, thôi, tao không vào đâu! Tao ngại lắm!Xuyến lừ mắt nhìn Thục.– Đồ chết nhát!Thấy vậy, Cúc Hương dắt xe lại chỗ Thục:– Mày giữ xe giùm đi! Để tao vào hỏi cho!Nhưng Cúc Hương vừa đặt chân qua khỏi cổng, người bảo vệ đã gọi giật:– Nè, cô kia đi đâu đó?Cúc Hương, và cả Xuyến lẫn Thục đang đứng bên ngoài, đều giật mình. Cúc Hương líu ríu bước lại chỗ người bảo vệ, giọng bối rối:– Dạ, tôi đi tìm… tìm…Thấy nó ngắc ngứ, người bảo vệ sốt ruột:– Tìm ai?Cúc Hương nuốt nước bọt:– Dạ, tìm… một người bạn.Người bảo vệ lại hỏi:– Bạn cô tên gì?Cúc Hương lúng túng:– Tôi… tôi… không biết tên.Người bảo vệ trợn mắt:– Bộ cô tính giỡn mặt với tôi hả! Bạn cô mà cô không biết tên?Cúc Hương gật đầu, miệng cười gượng gạo:– Dạ, tôi không biết thật mà!Người bảo vệ đưa mắt quan sát Cúc Hương từ đầu xuống chân rồi… từ chân lên đầu:– Cô này nói lạ! Không biết làm sao cô tìm?Cúc Hương đứng như chôn chân tại chỗ, mặt nó đỏ rần tới mang tai. Nó loay hoay không biết nên đi ra hay đi vào, điệu bộ trông khổ sở.Thấy vậy, Xuyến vội vàng bước lại chỗ ngườ i bảo vệ “cứu bồ”. Nó kêu:– Anh ơi, anh!Người bảo vệ quay nhìn Xuyến:– Cô là bạn của cô này hả?Xuyến cười cầu tài:– Dạ, tụi này đi chung với nhau. Anh cho bạn tôi vô tìm người quen đi!Người bảo vệ một mực lắc đầu:– Các cô đừng có lộn xộn! Người quen gì mà các cô không biết tên người ta!Tới phiên Xuyến bối rối. Nó ấp úng một hồi rồi thấy không có cách nào hơn là phải thú thật:– Nói thật với anh là tụi tôi có một anh bạn thân, nhưng tụi tôi không biết nhà. Mấy hôm nay không gặp anh ta, tụi tôi sợ anh ta đang gặp phải chuyện bất trắc gì đó. Mà anh ta lại có một anh bạn công tác ở đây, do đó tụi tôi đến hỏi thăm…Sau khi nhẫn nại ngồi nghe xong “tâm sự” của Xuyến, người bảo vệ gật gù:– Hóa ra là vậy! Sao các cô không nói ngay từ đầu?Rồi anh ta khoát tay, bảo Cúc Hương:– Thôi, cô vào đi!Như chim sổ lòng, Cúc Hương hấp tấp bước đi.Xuyến và Thục đợi lâu thật lâu. Chừng nửa tiếng đồng hồ, Cúc Hương thất thểu quay ra, mặt mày buồn xo.Thục hồi hộp hỏi:– Kết quả sao?Cúc Hương thở dài:– Chẳng ai biết anh Gia hết!Xuyến khịt mũi:– Vậy là công cốc!Thục chép miệng:– Lạ thật! Chính anh Gia bảo có người bạn làm ở đây mà! Hay là hôm nay anh ta không đi làm?Cúc Hương tặc lưỡi:– Có trời mà biết!Xuyến ngó Cúc Hương:– Giờ tính sao?Cúc Hương nhún vai:– Thì về chứ sao.Ba cô gái không nói không rằng, buồn bã dắt xe đi.Đúng lúc đó, một anh thanh niên mặt mày trông sáng sủa không biết ở đâu chạy đến. Anh ta dừng xe trước cổng, tắt máy và sửa soạn dắt xe vào.Xuyến liếc Cúc Hương:– Hay là mày lại hỏi anh chàng này xem!Cúc Hương chán nản:– Mấy chục người trong kia còn không biết, anh chàng này thì ăn thua gì!Nói vậy nhưng Cúc Hương vẫn bước lại chỗ anh thanh niên mới đến. Anh ta chưa kịp dắt xe qua khỏi cổng đã nghe thấy tiếng kêu:– Anh ơi, cho tụi tôi hỏi thăm cái này chút xíu!Quay lại, nhìn thấy Cúc Hương, anh ta có vẻ ngạc nhiên:– Cô hỏi tôi?Cúc Hương rụt rè:– Dạ, anh cho hỏi anh có phải là bạn của anh Gia không ạ!Anh thanh niên nhíu mày:– Gia nào?Bị hỏi đột ngột, lại không chuẩn bị sẵn câu trả lời, Cúc Hương đứng ngẩn người ra. Khổ nỗi, trong bọn không ai biết một tí gì về anh để có thể trả lời đó là “Gia nào”! Cuối cùng, Cúc Hương đành phải mô tả về… ngoại hình của đối tượng:– Anh Gia mà… hay bỏ áo vô quần, chân đi săng đan…Mắt anh thanh niên sáng lên:– A,