
. Không những không tiếp thu, Hùng quăn lại cảm thấy bị hạ nhục, vì vậy đâm ra căm giận anh hơn. Cách xưng hô chuyển “tông” thành “mày, tao” đã báo hiệu điều đó.Lời đe dọa của Hùng quăn không khiến anh sợ hãi hay lo âu. Ngược lại, nó làm anh buồn bã suốt ngày hôm đó. Anh chỉ thầm mong mẹ con bà chủ quán không kịp nhìn thấy những trò lố lăng diễn ra giữa anh và Hùng quăn trong khoảnh khắc đáng tiếc đó. Nói chung, anh không muốn Xuyến, Thục và Cúc Hương hay biết chuyện vừa xảy ra.– o O o –Đúng như anh mong mỏi, không ai nhìn thấy diễn tiến của “trận chiến” thầm lặng và chớp nhoáng đó.Sáng hôm sau, ba cô gái ùa vào quán với sự ồn ào vô tư như thường nhật.Vừa thấy mặt anh, Xuyến đã cười toe toét, khoe:– Thành công mỹ mãn! Con Cúc Hương “chặt đẹp”, cái đuôi của nó đứt lìa, không kêu một tiếng.– Chặt cách sao?– Thì như anh bày đó! Nó viết thư cho Hùng quăn bảo “Đi chỗ khác chơi”. Hùng quăn đi liền!Anh nhìn Cúc Hương:– Cúc Hương nêu lý do gì để từ chối?Cúc Hương cười: – Tôi nói là “tôi đã có người yêu rồi”.Bất giác anh buộc miệng:– Hèn chi!Cúc Hương ngạc nhiên:– Hèn chi sao?Anh giật mình nói tránh:– Hèn chi… Hùng quăn rút lui liền!Cúc Hương “hứ” một tiếng:– Nói vậy mà cũng nói!Anh cười hỏi:– Cúc Hương đưa thư cho Hùng quăn bằng cách nào?– Tôi nhờ con Xuyến đưa.Xuyến nói:– Khi nhận thư của con Cúc Hương, mặt anh chàng tươi hơn hớn. Đọc xong, anh chàng mới bật ngửa.– Hùng quăn có nói gì không? – Anh lại hỏi.Xuyến lắc đầu:– Không! Từ bữa ấy đến nay, anh chàng lặn luôn, không bám theo tụi này nữa.– Thế giờ ra chơi, Hùng quăn làm gì?Xuyến nhún vai:– Mấy hôm nay, Hùng quăn không đến lớp.Tự nhiên anh đâm ra lo lắng:– Anh ta định bỏ học luôn à?– Không có đâu! – Cúc Hương chép miệng – Thi cử xong rồi, bọn con trai hay “chuồn” đi chơi lắm!Nghe vậy, anh thở ra một hơi dài nhẹ nhõm. Anh không sợ những lời hăm dọa của Hùng quăn mà anh chỉ sợ những lời lẽ trong thư của Cúc Hương sẽ khiến cho Hùng quăn chán nản dẫn đến bỏ học. Nếu vậy, anh sẽ vô cùng áy náy bởi vì dù muốn dù không anh cũng đóng một vai trong vở bi hài kịch này, dẫu đó chỉ là một vai phụ, ngẫu nhiên và chỉ làm mỗi một nhiệm vụ là… nhắc tuồng. Anh trầm ngâm một hồi rồi hỏi lãng sang chuyện khác:– Thi học kỳ một vừa rồi, mấy cô làm bài được không?Xuyến giơ một ngón tay lên:– Hết sẩy!Thục cười:– Nhờ anh đó!Anh trố mắt:– Nhờ tôi?– Ừ, – Thục đáp, mắt long lanh – Đề tập làm văn kỳ này bắt phải giải thích và chứng minh một nhận định của sách văn học lớp 11 về nội dung Truyện Kiều. Nhờ anh giảng hôm trước nên tụi này làm ngon lành.Xuyến liếc anh:– Tôi thấy anh có thể mở lớp dạy kèm được đó!Thấy anh cười không đáp, Xuyến nói tiếp:– Nếu anh mở lớp, tụi này kiếm học trò giùm cho!Anh vội vã xua tay:– Thôi, thôi, các cô đừng có xúi tôi!Cúc Hương “hừ” một tiếng:– Tụi này xúi khôn chứ có xúi dại đâu mà anh sợ! Trong khi đang thất nghiệp, mở lớp dạy kèm dể kiếm tiền sinh sống và… trả tiền chè cho tụi này là thượng sách rồi chứ còn gì nữa!Thục lườm Cúc Hương:– Mày lúc nào cũng nghĩ đến chuyện “trấn lột” người khác!Cúc Hương cười hì hì:– Tao phải nói vậy để anh Gia thấy được “trách nhiệm” của mình mà lo kiếm công ăn việc làm chứ!Thấy Cúc Hương lên giọng “cha, chú”, anh cười nói:– Chuyện đó thì Cúc Hương khỏi lo.Xuyến xen vào:– Anh cứ “lêu lổng” cà phê cà pháo hoài bảo tụi này không lo sao được!Anh nhắc:– Tôi đã nói sau Tết dương lịch tôi đi làm, các cô không nhớ sao?Xuyết rụt cổ:– Ừ hén! Vậy mà tụi này quên mất!Thục hỏi:– Anh biết được chỗ làm chưa?– Biết rồi.– -Đâu vậy?– Gần đây thôi!Cúc Hương bĩu môi:– Làm gì mà anh giấu giấu giếm giếm vậy?Anh chưa kịp đáp thì chợt nhìn thấy Hùng quăn bước vào quán. Anh liền hạ giọng, nói khẽ:– Anh ta đến đó.Cả ba cô gái đều quay lại nhìn.Hùng quăn kéo ghế ngồi sát cửa. Nó nhìn chăm chăm lại phía bàn của anh, mặt lầm lì.Xuyến liếc xéo Cúc Hương, nói:– Tính mạng của mày nguy tới nơi rồi!Cúc Hương nhún vai:– Tao cóc ngán.Thục lo lắng ra mặt:– Giờ phải tính sao chứ?Anh cười. Trong bọn, chỉ có anh biết những ánh mắt căm tức kia của Hùng quăn không phải dành cho Cúc Hương mà chính là dành cho anh. Anh bảo Thục:– Không có gì phải lo! Hùng quăn không làm gì các cô đâu!Thục vẫn chưa hết sợ hãi:– Sao nó nhìn thấy ghê quá!Anh tặc lưỡi:– Anh ta chỉ nhìn vậy thôi!Xuyến chép miệng:– Tưởng đứt cái đuôi rồi, ai ngờ nó lại thình lình mọc ra.Cúc Hương lườm Xuyến:– Tại mày hết đó!Xuyến trợn mắt:– Sao lại tại tao?– Chứ gì nữa! Mày làm lớp trưởng mà không biết “quản lý”, để xảy ra đủ chuyện rắc rối!Xuyến hừ mũi:– Mày nói lạ! Tao chỉ “quản lý” chuyện học tập thôi chứ ba cái chuyện tình cảm làm sao tao “quản lý” nổi. May mà nó tỏ tình với mày chứ nó tỏ tình với tao, tao cũng chịu chết chứ biết làm sao!Đang trong tình huống gây cấn nhưng nghe Xuyến nói, Cúc Hương và Thục cũng không nhịn được cười.Tiếng cười khúc khích của Thục và Cúc Hương có lẽ làm Hùng quăn khó chịu. Chắc nó tưởng nó đang bị đem ra làm trò cười. Anh thấy mặt nó tím lại, đã lầm lì lại trông càng dữ tợn hơn. Thấy vậy, anh khoát tay, nói:– Thôi, các cô về đi! Ngồi đây lâu sợ xảy ra điều không hay!Thục