Nữ Sinh – Nguyễn Nhật Ánh

Nữ Sinh – Nguyễn Nhật Ánh

Tác giả: Nguyễn Nhật Ánh

Thể loại: Truyện dài tập

Lượt xem: 322033

Bình chọn: 7.5.00/10/203 lượt.

ùng quăn nào vậy?Cúc Hương nhún vai:– Ối, hơi đâu anh nghe lời con Xuyến! Nó chuyên môn nói bậy không hà!Rồi như để cho anh không kịp “chất vấn” tiếp chuyện Hùng quăn, Cúc Hương chìa tay ra:– Vé đâu?Anh rút mấy chiếc vé trong túi áo ra đưa cho Cúc Hương. Nó lật tới lật lui mấy tấm vé rồi đột ngột kêu lên:– Ủa, sao chỉ có ba vé?– Thì ba vé chứ mấỷ Các cô chỉ có ba người kia mà!– Còn anh nữa chi !– Không, tôi không đi. Tôi xem đoàn này rồi.Cúc Hương thở dài thất vọng:– Vậy mà tụi này tưởng có anh cùng đi chứ !Cả Xuyến và Thục cũng nhìn anh với vẻ thắc mắc. Nhưng không để cho các cô gái kịp “hạch hỏi”, anh vội vã cáo từ và lên xe phóng đi.Xuyến nheo mắt nhìn Cúc Hương, kết luận:– Mày nói đúng. Đối với anh chàng này, không cần phải cảnh giác!Cúc Hương gật gù, giọng thản nhiên:– Còn mày thì nói sai ! Anh ta không phải tuổi con ngựa mà là tuổi con… thỏ.Thục không nói gì. Nó chỉ thở dài một cách kín đáo.– o O o –Những lần sau cũng vậy. Anh thường mua giùm vé cho ba cô gái đi xem các chương trình văn nghệ nhưng chẳng bao giờ anh đi cùng. Mặc cho Xuyến và Cúc Hương giở đủ mọi lý lẽ, anh vẫn một mực thoái thác.Xuyến làm mặt giận:– Anh khi dể tụi này phải không?Anh nhăn nhó:– Đâu có! Xuyến đừng có nói oan cho tôi !– Chứ tại sao anh không chịu đi xem văn nghệ với tụi này?– Tôi bận.– Anh nói xạo. Bận gì mà bận hoài vậy?Anh chưa kịp trả lời, Cúc Hương đã hằm hè tuyên bố:– Nếu anh còn “làm cao”, tụi này không nhờ anh mua vé nữa đâu !Anh gãi đầu:– Xuyến và Cúc Hương kỳ quá! Tôi đã nói tôi bận mà!Thục hỏi:– Anh chưa đi làm sao bận dữ vậy?Cúc Hương reo lên:– Đúng rồi ! Thất nghiệp mà bận ! Anh xạo !Anh cười khổ sở:– Tôi đã nói rồi. Các cô không tin thì thôi.Xuyến hắng giọng:– Thôi được rồi, tụi này tin anh. Nhưng với một điều kiện.Anh thấp thỏm:– Điều kiện gì?Xuyến nheo mắt:– Tụi này đến nhà anh kiểm tra xem có đúng là anh bận không.Anh lắc đầu ngầy nguậy:– Không được đâu !Xuyến nghinh mặt:– Sao không được?Anh chép miệng:– Nhà tôi xa lắm.– Xa thì xa! Tụi này không ngại thì thôi chứ mắc mớ gì đến anh!Cúc Hương “xí” một tiếng:– Anh nói sao mà khó tin quá! Nếu nhà xa sao anh không đi uống cà phê ở quán nào gần đó lại chạy tuốt đến đây ngồi?Lý lẽ Cúc Hương đưa ra khiến anh đớ lưỡi, không biết cách nào trả lời. Mãi một lúc, anh mới tìm ra cách giải thích:– Tại tôi thích quan này. Cà phê ở đây ngon.Xuyến “hừ” mũi:– Nói như anh, con nít cũng không tin nữa là tụi này !Nhưng mặc cho Xuyến và Cúc Hương khích bác, anh cứ ngồi cười trừ. Ba cô gái thấy chẳng lay chuyển anh được, liền giận dỗi bỏ đi. Hùng quăn lại tiếp tục gởi thư cho Cúc Hương. Sáng sớm vừa vào lớp, thò tay vào ngăn bàn, Cúc Hương đã thấy một phong thư đặt sẵn ở đó rồi. Thư không ghi tên người gửi, chỉ đề tên người nhận nhưng chỉ nhìn thoáng qua nét chữ, Cúc Hương đã biết ngay “thủ phạm” là Hùng quăn.Hùng quăn đúng là kẻ si tình lì lợm. Những lá thư của nó trước đây không những không được Cúc Hương trả lời lấy một chữ, lại còn bị Xuyến thỉnh thoảng đem ra chọc quê, thế mà nó vẫn tiếp tục “theo” Cúc Hương đến cùng.Thực ra, Hùng quăn không phải là học sinh kém. Những năm lớp dưới, nó thuộc loại học sinh xuất sắc. Lên lớp mười một, ngay từ đầu năm học, nó học cũng rất khá. Và nó cũng chẳng hề yêu iếc gì lôi thôi. Chẳng hiểu sao hai, ba tháng trở lại đây, Hùng quăn học hành lơ là hẳn đi, lại sinh ra cái tật la cà, phá phách. Và cuối cùng, Hùng quăn quyết định chuyển mục tiêu cuộc sống từ học tập qua lãnh vực… yêu đương. “Nạn nhân” đầu tiên của nó, khổ thay, lại là Cúc Hương.Cúc Hương từ lâu đã chán ngấy cái trò tỏ tình của Hùng quăn nên sáng nay thấy bức thư của Hùng quăn trong ngăn bàn, nó không thèm đụng tới.Đến giờ ra chơi, Cúc Hương cầm lá thư bước ra sân định ném vào sọt rác. Không ngờ Xuyến và Thục nhìn thấy, hỏi:– Mày cầm cái gì trên tay vậy?Cúc Hương nhăn mặt:– Lại nó nữa!Xuyến trố mắt:– Nó là cái gì?– “Tác phẩm” của Hùng quăn.– Mày đem đi đâu đó?– Ném sọt rác.Xuyến chìa tay ra:– Nè, đừng có mà lãng phí như vậy! Nếu là “tác phẩm” của Hùng quăn thì mày đưa tao “phân tích” thử coi!Thục cũng hùa vô:– Đúng rồi đó! Mở ra xem đi!Sau một thoáng lưỡng lự, Cúc Hương đưa lá thư cho Xuyến.Xuyến lật đật xé phong bì, rút lá thư ra. Cả ba cô gái chụm đầu vô xem.Vừa xem, Xuyến vừa bình luận:– Lá thư này ướt át hơn mấy lá thư trước nhiều!– Cúc Hương khịt mũi:– Chắc nó “thuổng” trong cuốn “Những bức thư tình”.Thình lình Thục la lên:– Trời ơi, nó dọa kìa!Xuyến và Cúc Hương trố mắt:– Đâu? Chỗ nào đâu?Thục đưa tay chỉ vào những dòng chữ cuối thư:– Đây nè! Nó nói là nếu Cúc Hương không hồi âm, nó sẽ đi theo Cúc Hương đến tận… chân trời góc biển.Cúc Hương cau mặt:– Đồ vô duyên!Xuyến ngó Cúc Hương, chọc:– Chắc nó định rủ mày đi hóng gió ở Vũng Tàu.Cúc Hương trợn mắt:– Mày đừng có nói bậy!Xuyến cười hí hí:– Tao nói bậy hồi nào! Đây là tao “phân tích tác phẩm”. Nó bảo nó theo mày đến “góc biển”, vậy không phải nó định rủ mày đi Vũng Tàu là gì!Cúc Hương gắt:– Dẹp mày đi!Xuyến tỉnh bơ:– Mày muốn dẹp thì dẹp Hùng quăn chứ sao lại dẹp tao!Đột nhiên, Thục lại gọi giật:– Tụi mày xem mấy dòng tái b


Polly po-cket