Nụ hôn đầu cho em – Suzanne Brockmann

Nụ hôn đầu cho em – Suzanne Brockmann

Tác giả: Suzanne Brockmann

Thể loại: Truyện dài tập

Lượt xem: 322142

Bình chọn: 9.5.00/10/214 lượt.

cửa sổ cáu ghét, rọi sáng những vẩn bụi bay la đà trong không khí. “Cậu ta bị cảm cúm. Ít nhất phải đến thứ Năm cậu ta mới quay lại làm việc được.”

“Ôi trời.” Thứ Năm. Hôm nay là thứ Ba. Mất những hai ngày chờ đợi…

“Cậu ta cũng nói với tôi là chưa chắc những thông tin đó đã được cập nhật.” Simon nói tiếp. Đồ đạc trong phòng được phủ kín bằng những tấm vải trắng toát. Anh vén một tấm lên và ghé nhìn bên dưới, rồi hạ ngay xuống. “Quỷ thần ơi, cô nhìn cái này xem!”

Frankie nhìn theo. Nó là một chiếc bàn kiêm tủ ngăn kéo dạng hộp làm bằng gỗ màu đen sần sùi.

“Gỗ sồi,” Simon nói, giọng đầy kính sợ. “Đó là gỗ sồi. Nó là một món đồ gỗ của Stickley. Thứ này chắc phải nặng cả tấn.” Anh rút từ túi ra một chiếc đèn nhỏ bằng cây bút và nằm ngửa ra sàn nhà, lưng dán xuống đất, ép cánh tay và đầu xuống để có thể lách vào dưới gầm bàn.

“Đúng rồi!” Anh kêu lên. “Một dấu đỏ. Tuyệt!”

“Cái gì đó…?”

“Những món đồ gỗ cũ hơn và giá trị hơn do Gustav Stickley tạo ra,” Simon giải thích, nhổm dậy từ sàn nhà, mặc kệ bụi bám khắp người. “Chúng đều có một cái nhãn – một con dấu màu đỏ để nhận dạng. Những đồ gỗ về sau được đóng dấu đen. Chúng không có giá bằng.”

Anh dợm bước để kéo một tấm vải phủ khác ra, nhưng chợt dừng lại, nhìn lên Clay Quinn đang đứng ở khung cửa, tay ôm điện thoại. “Ông không phiền chứ?” anh hỏi.

Quinn nhún vai. “Không, chỉ cần anh phủ chúng lại khi xong việc thôi.”

Frankie nhìn theo khi Simon rảo bước quanh phòng. Anh kéo hết vải phủ ra khỏi những món đồ đạc cũng được làm bằng loại gỗ màu đen và có cùng phong cách mộc mạc như thế.

“Tất cả đều có dấu Stickley đỏ,” Simon nói. “Và đều ở trong tình trạng hoàn hảo.”

Điện thoại của Clay lại reo, và ông mất hút về phía nhà bếp. Simon quẳng đống vải phủ cho Frankie rồi xông vào phòng ăn, háo hức muốn xem trong đó có những bảo vật gì.

Frankie vắt xấp vải lên lưng chiếc sofa thời Victoria. Cô đã uống trà đá với bà Alice Winfield rất nhiều lần ngay tại căn phòng này, trên chiếc sofa này.

Phòng khách là gian phòng yêu thích nhất của bà Alice. Nó có một ô cửa sổ lồi trông ra biển. Họ đã cùng nhau nhấm nháp những chiếc bánh quy tự làm và Alice thường kể về những năm tháng bà dạy học ở một thị trấn nhỏ gần Midland, Michigan. Bà đã dạy trong ngôi trường có duy nhất một phòng học, và cô bé Frankie say sưa ngồi nghe những mẩu chuyện ấy.

Ở góc phòng bên kia là chiếc bàn kiểu nắp cuộn của bà. Frankie lôi chiếc ghế ra và đẩy nắp bàn lên. Mọi thứ được sắp xếp gọn gàng trong những hộc kín đáo, y như bà đã để. Giấy trắng và phong bì đặt chung một chỗ. Một cuộn băng dính Scotch và một hộp kẹo cao su nhỏ ở ngăn khác. Một cuốn sổ thu chi đặt ở ngăn thứ ba. Frankie lấy nó ra rồi giở xem.

Chữ viết tay của bà Alice ngay ngắn và quen thuộc. Bà đã theo dõi cẩn thận số tiền chi tiêu cho thức ăn và quần áo trong thời gian bà ở Sunrise Key. Một trang khác dành cho những hóa đơn điện thoại, tiền điện và gas.

Không có dòng ghi chép nào về hàng xóm láng giềng, không có thông tin cá nhân nào cả.

Các ngăn kéo bàn đầy chật từng chống giấy trắng và văn phòng phẩm khác. Bút máy. Bút chì. Dây chun. Kéo. Một chiếc hộp nhỏ đựng đầy những cục tẩy đủ mọi hình dạng và kích cỡ đã rắn lại theo thời gian. Những tờ tem thư giá mười hai xu. Vài bộ bài buộc dây chun gọn ghẽ.

Frankie đậy nắp bàn và bước đến giá sách nơi bà Alice để các album ảnh. Hồi trước cô rất thích lấy chúng xuống và xem những bức ảnh chụp con người thời xưa trong trang phục cổ. Nó là một cánh cửa mở ra quá khứ. Cô thích bức ảnh bà Alice thời thanh xuân, cười tươi rói, gương mặt rạng ngời khi bà đứng tay trong tay bên người chồng điển trai.

Alice để các album theo trình tự thời gian trên giá, cứ ba đến bốn năm lại bổ sung một quyển mới. Frankie tìm thấy quyển cuối cùng và rút ra. Ngoài bìa phủ đầy bụi và cô cẩn thận lau sạch khi mang tới sofa. Cô ngồi xuống, đặt nó lên lòng rồi giở xem.

Một bức ảnh chụp bà Alice đứng ngoài trời, cạnh khu vườn. Chính Frankie đã chụp bức ảnh đó. Gương mặt bà không còn được mịn màng, nhưng nụ cười của bà vẫn trẻ trung và đôi mắt lấp lánh niềm vui như môt cô gái trẻ.

Frankie lật qua vài trang. Kia rồi, được dán cẩn thận vào tờ giấy đen của album là một bức ảnh chụp Alice, Frankie và Jazz.

Cha dượng của Jazz – người Frankie tin chính là ông John bí ẩn – đã chụp bức ảnh ấy.

Chao ôi, ngày đó Frankie còn trẻ măng. Cô vừa bước vào tuổi mười tám, và thế giới có vẻ đầy hứa hẹn. Tương lai của cô dường như sáng ngời tựa pha lê. Jazz đã ngỏ lời yêu cô, và cô không có lí do gì để không tin rằng tình yêu của họ sẽ kéo dài đến phút cuối – khi hai người đều đã già hơn và thông thái hơn cả bà Alice Winfield.

Nhưng cô đã lầm. Jazz đã rời khỏi Sunrise Key và chưa một lần quay lại. Alice Winfield cũng biến mất vài năm sau đó. Sức khỏe yếu kém đã không cho phép bà trở lại với ngôi nhà thân thương ở Sunrise Key. Frankie rưng rưng nước mắt.

Tám năm. Tám năm qua bà Alice vẫn còn sống, vậy mà không một ai buồn cho Frankie biết.

Lẽ ra cô đã viết thư. Lẽ ra cô đã gửi cho bà những bức ảnh chụp đại dương và bầu trời


Old school Swatch Watches