
iên Thiên cúp điện thoại trở về.
“Hẹn rồi sao?” “Được rồi, năm giờ tối, quán café của chị ấy.” Thiên Thiên ngồi lên ghế, khó hiểu hỏi Hàn Trạc Thần: “Anh không quen chị ấy sao? Em còn tưởng hai người biết nhau.” “Biết, gặp qua vài lần.” “Vậy tại sao nghe xong tên của anh, chị ấy hỏi lại hai lần?” “Phải không? Em nói thế nào?” “Em nói: Chị rảnh không? Chồng em muốn hẹn chị nói chuyện, hai người đã biết nhau rồi, anh ấy là Hàn Trạc Thần.
Chị ấy giống như bị giật mình, bảo em lặp lại lần nữa.
Em nói lại, chị ấy im lặng một lúc
[PEMINKI'> NỤ HÔN CỦA SÓI (CHƯƠNG 27) (3)
lâu mới hỏi: Chồng em thật sự là Hàn Trạc Thần? Giọng chị ấy giống như không thể tin được.” “A!” Hắn cười, ôm Thiên Thiên lên đầu gối, vòng tay qua thắt lưng cô: “Có thể cô ta cho rằng anh không có khả năng lấy vợ!” “Hả? Xem ra em phải điều tra một chút, xem anh trước kia rốt cuộc phong lưu tới trình độ nào!” Hàn Trạc Thần lập tức nói sang chuyện khác.
“Anh hơi đói bụng, tại sao cơm trưa còn chưa có?” “Không nói thì quên đi, buổi tối em đến hỏi Chris!” Thiên Thiên nói xong, xoay người đi vào phòng bếp, xem người giúp việc đã nấu xong cơm hay chưa.
Hàn Trạc Thần đá một cước hướng An Dĩ Phong: “Mẹ kiếp, tôi hiện tại đã muốn đem cậu dìm xuống biển!” ————————— Tuy rằng hẹn năm giờ, nhưng chưa đến bốn giờ ba người bọn họ đã chờ trong quán.
Nguyên nhân là, An Dĩ Phong ngắm vuốt đồng hồ cả một buổi chiều, Thiên Thiên lương thiện nhìn không chịu được đề nghị đi đến ngồi sớm một lát.
Cô vừa nói xong, An Dĩ Phong lập tức đồng ý, lập cập đi giầy mặc quần áo.
Trời chạng vạng, ánh nắng le lói, quán café màu đen đột nhiên trở nên ảm đạm.
Cửa sổ nơi sát đất đã không còn ánh nắng chiếu vào, trên vách tường màu đen xen màu đỏ có ánh đèn huỳnh quang tỏa ra màu vàng mờ mịt.
An Dĩ Phong nhìn kĩ, thì ra trên vách tường có rất nhiều dòng chữ phát quang: waiting! Là tên quán.
Chữ viết kia dường như dùng bút dạ viết lên, nhìn qua là từ tay một người, có tinh tế cẩn thận, có viết nhanh viết ngoáy, có chữ còn viết một nửa …
“Waiting.” An Dĩ Phong nhìn chữ viết nói: “Chờ đợi! Vì sao lại là tên này …” Hàn Trạc Thần thản nhiên nhìn hắn: “Chờ đợi không thay đổi.” “Chờ đợi không thay đổi, anh khẳng định sao?” “Đoán !” Chờ đợi không thay đổi ….
Tay hắn nhẹ nhàng chạm đến dòng chữ.
Không biết có phải hắn nhìn lầm hay không, trên nền tường màu đen, dòng chữ sáng lên như cầu vồng trong đêm tối …
Trước mắt hắn chợt trở nên mông lung, như nhìn thấy Tư Đồ Thuần ở chỗ này, từng chữ từng chữ nắn nót viết, vừa viết vừa nói: “An Dĩ Phong, em đang đợi anh, luôn luôn đợi, không bao giờ thay đổi …” Lòng hắn run lên.
Lúc này, con trai Tư Đồ Thuần đẩy cửa tiến vào, thấy Thiên Thiên, lễ phép chạy đến chào hỏi.
“Anthony? Tan học rồi?” Thiên Thiên cười hỏi.
“Vâng! Mẹ con không ở đây sao?” Lúc thằng bé nói chuyện, ánh mắt không tự giác chuyển đến trên người An Dĩ Phong.
Không biết có phải bởi khuôn mặt kia có nét hao hao giống Tư Đồ Thuần hay không mà hắn cảm thấy có vài phần thân thiết, khẽ vỗ chỗ trống bên cạnh: “Mẹ con sắp tới, qua đây ngồi!” “Vâng!” Thằng bé một chút cũng không do dự, chạy đến ngồi xuống, còn ghé lại tai hắn, thì thầm hỏi: “Chú là An Dĩ Phong sao?” “Hả?” Hắn nhìn bốn phía, hỏi lại: “Con biết chú sao?” “Hồi nhỏ còn học trong nước, bọn con trai chúng con đều thần tượng chú, bọn con thấy chú cực kì lạnh lùng, cực kì nam tính!” An Dĩ Phong cười vỗ vai thằng bé: “Không thể tưởng tượng được chú còn có Fan.” Hàn Trạc Thần cùng Thiên Thiên đọc tạp chí, đầu cũng chưa ngẩng,
[PEMINKI'> NỤ HÔN CỦA SÓI (CHƯƠNG 27) (4)
hừ lạnh một tiếng: “Ngay cả mầm non đất nước cũng tàn phá, nghiệp chướng!” Thiên Thiên cười nhìn Hàn Trạc Thần, vui vẻ nói với hắn: “Lúc em học cấp hai, rất nhiều nữ sinh trong ban đều coi anh là người tình trong mộng! Có một cô bạn ngồi cùng bàn em, chỉ cần nhắc đến anh là hận không thể đem thân báo đáp! Còn có một nữ sinh nhìn thấy anh trên tạp chí, ngắm suốt một tiết học, cho đến khi bị cô giáo tịch thu.
Cô giáo cầm ảnh, lắc đầu nói: “A, thật đúng là con gái ….!” “Thật không?” Hàn Trạc Thần quay mặt cười, “Vậy lúc đó em thế nào?” “Đương nhiên làm bộ không biết anh …” Thiên Thiên uống ngụm nước, cố gắng nhớ lại: “Còn tốt bụng nói với cô bạn ngồi cùng bàn: ‘Hắn là tên ác ma, tôi thực sự hoài nghi mắt thưởng thức của cậu, quan niệm tình yêu của cậu xem ra rất biến thái.’ Em còn nói, ‘Cho dù đàn ông trên đời này chết hết, tôi cũng không yêu hắn …
Nếu hắn yêu tôi, tôi tình nguyện …” Cô ngẩng mắt, vẻ mặt hồn nhiên hỏi: “Anh sẽ không để ý chứ?” “Không sao, tiếp tục đi.” Giọng cô nhỏ lại: “Tôi tình nguyện chết cũng không chịu …” An Dĩ Phong không nể tình cười to, Hàn Trạc Thần nhợt nhạt nhếch môi, nụ cười “dịu dàng” một cách nguy hiểm …
Anthony đối với vấn đề rắc rối này mơ mơ tỉnh tỉnh, toàn bộ chú ý vẫn tập trung trên người An Dĩ Phong, nó lắc lắc tay áo An Dĩ Phong hỏi nhỏ: “Vì sao rất nhiều người nói chú đã chết?” “Bọn họ đoán.” “Vậy sao? Lúc trước có một người bạn mẹ con bảo chú đã chết, con còn đau khổ, nhưng mẹ nói với con chú không chết,