Nụ hôn của sói

Nụ hôn của sói

Tác giả: Diệp Lạc Vô Tâm

Thể loại: Truyện dài tập

Lượt xem: 325593

Bình chọn: 7.5.00/10/559 lượt.

y, anh còn chưa tin em?” Bỗng nhiên Lôi lão đại tức giận đứng dậy, đá một cước vào ngực Hàn Trạc Thần, lấy của hắn hai căn xương sườn.

“Cút! Từ giờ về sau đừng để tôi nhìn thấy mặt cậu!” An Dĩ Phong thở dài một tiếng, tiến đến đỡ lấy Hàn Trạc Thần, chậm rãi từng bước rời khỏi biệt thự của Lôi lão đại.

Hàn Trạc Thần ôm ngực, hỏi hắn: “Cậu vì sao không đánh tôi mấy quyền?” “Đợi anh dưỡng thương xong em đánh cũng chưa muộn!” “Phong, cho tới bây giờ tôi chưa bao giờ làm chuyện gì có lỗi với cậu, cậu tin không?” Hắn nói: “Em tin!” Hàn Trạc Thần cười chua sót: “Tôi thật sự coi cậu là anh em, tôi muốn giúp cậy trở thành lão đại thực sự, tôi muốn cậu có thể thực hiện được giấc mộng của mình …” “Em biết …” Giây phút đó, hắn bỗng nhiên lại nhớ tới Tư Đồ Thuần.

Cô hình như cũng nói qua những lời đó: “Anh tin em, em làm tất cả là vì anh, em muốn mau chóng giúp anh loại bỏ Khi Dã, em muốn anh trở thành lão đại thực sự, muốn anh có thể thực hiện giấc mộng của mình.

Em muốn anh sống thật tốt …

Tại sao anh không hiểu?” Nếu có thể, hắn muốn nói với cô một câu: “Anh biết!” ————————- Một năm rưỡi sau.

An Dĩ Phong cảm thấy nỗi đau của mình dường như đã hoàn toàn bình phục.

Hắn không còn mệt mỏi, không hay nhớ tới Tư Đồ Thuần, cũng không muốn nghe thấy tin tức của cô, thậm chí không muốn nghe người khác nhắc đến cái tên đó.

Hắn nghĩ tất cả đã trôi qua.

Thật ra, tất cả những người trong giới đều biết, Tư Đồ Thuần là ba chữ cấm kỵ, An Dĩ Phong nghe đến cái tên này, một tháng nhất định gặp người mắng người! Ngay cả Hàn Trạc Thần cũng không có may mắn ngoại lệ! Có một mùa đông, một mùa đông rất lạnh trong trí nhớ của An Dĩ Phong.

Hắn muốn đến một khu mua một căn biệt thự xa hoa, cách đó một đoạn, đột nhiên dừng xe đứng ở giữa đường cái, tiếng phanh gấp chói tai vang lên.

Hắn nhìn sau lớp tro bụi trên kính gương chiếu hậu, tay gắt gao nắm chặt vô lăng.

Ở sau kính, Tư Đồ Thuần trong chiếc váy xám ngắn sang trọng, tóc búi cao, gương mặt dịu dàng.

Cô cúi đầu hôn đứa bé trong lòng, vẻ mặt hạnh phúc giao cho Trình Bùi Nhiên bên người, Trình Bùi Nhiên đỡ lấy đôi vai yếu đuối của cô, giúp cô ngồi vào xe, lại cẩn thận trả đứa bé lại ….

Một màn trước mắt, trái tim hắn như co lại, đau, đau đến mất đi tri giác.

Cô đã lấy người đàn ông nên lấy! Cô có con! Cô rất hạnh phúc! Hắn nên vui mừng thay cho cô, nhưng là, trước mắt hắn luôn hiện lên hai người bọn họ cùng nhau …

Người đàn ông đó ở trong cô …

Hắn thậm chí có thể nghe rõ tiếng cô rên rỉ …

như bọn họ ngày hôm ấy…

Đêm hôm đó An Dĩ Phong uống rất

[PEMINKI'> NỤ HÔN CỦA SÓI (CHƯƠNG 23) (5)

nhiều rượu.

Hắn ghé vào vòi hoa sen, mở nước tạt vào mặt mình, nhưng hắn không thể tỉnh táo được, không thể xóa đi nụ cười ngày hôm nay hắn thấy, cũng không thể làm cho mình hít thở được bình thường, cũng không có cách nào đối mặt với sự tan biến của tia hi vọng cuối cùng sót lại trong hắn – mười năm hẹn ước hư vô.

Hàn Trạc Thần đứng ở trước cửa nhìn hắn, “Lúc này đã hết hi vọng chưa?” Hắn lắc mạnh đầu, “Thần ca, em không làm xã hội đen, em muốn làm cảnh sát!” “Đi con đường này, chúng ta không thể quay đầu!” “Em muốn gặp lại cô ấy, em muốn hỏi cô ấy: có sống tốt không?” “Có ý nghĩa gì sao?” “……” Cuối cùng hắn vẫn đi, đứng ở dưới tầng lầu xa hoa, nhìn mỗi ngọn đèn bên cửa sỗ, mỗi tấm rèm ấm áp ….

Một gia đình hạnh phúc, đây là thứ hắn chưa bao giờ có.

Hắn chưa từng mua một ngôi nhà, bởi hắn chuyển chỗ ở có khác gì thay quần áo.

Những lần về nhà so ra còn ít hơn số lần qua đêm trên sôfa ở hộp đêm.

Hắn cũng từng mơ ước có một gia định.

Không cần mỗi đêm đều sáng đèn đợi hắn trở về, cho dù chỉ để hắn nấu mì ngon, đợi người con gái mình yêu trở về hắn đã thấy thỏa lòng.

Nhưng sau khi gặp Tư Đồ Thuần, một ước mơ nho nhỏ này biến thành ảo vọng xa vời.

Hắn đành phải đem nó giấu vào trong lòng, giấu cho đến lúc phát hiện …

đúng, chỉ là ảo vọng xa vời mà thôi.

Cũng may cô là người phụ nữ thông minh lại lý trí, hiểu được những gì mình có thể, những gì là hạnh phúc.

Cũng may những gì hắn không thể cho cô, người khác có thể làm được.

Hắn xoay người, quần áo màu đen dưới ngọn đèn đường càng thêm u ám, nụ cười nhợt nhạt trên môi hắn tan ra trong bóng đêm.

Giọng nói hắn mang theo chút tự giễu: “Trình phu nhân …

Chúc mừng em! Chúc mừng em sau này trên bia mộ không phải khắc tên tôi …” Hắn lấy một điếu thuốc từ trong túi, bật lửa, ngọn lửa run lên rrong gió, chiếu đến giọt nước long lanh đọng trên mắt hắn.

Hắn không biết mình đã đi bao lâu, lúc cồn cùng mỏi mệt đã làm cho hắn khó lòng bước tiếp, một cô gái bám lấy tay hắn, cười hỏi, “Cần em giúp anh sao?” Trong đầu bỗng có một giọng nói thay hắn trả lời: An Dĩ Phong, anh là của một mình em! Hắn rút tay, tiếp tục đi về phía trước.

Đi được hai bước, hắn dừng lại, khi quay đầu không kiềm chế được nhếch miệng cười: “Bao nhiêu tiền?” Ánh mắt cô gái hoảng hốt một chút, rồi lại cười tươi như hoa: “Bao nhiêu cũng ok, tùy anh!” Hắn dập thuốc lá, cũng dập tắt luôn hi vọng cuối cùng.

Hắn đối với giọng nói khi nãy trả lời: “Trình phu nhân, hãy yêu


pacman, rainbows, and roller s