
gì nữa thì chào cho!”
– Ừm!
Cô ngắt điện thoại thở dài đặt máy qua một bên, bước chân vào phòng tắm làm vệ sinh cá nhân, hiện tại đã là 7h sáng, bên kia địa cầu đang là bạn đêm.
❤ . . . . . . . . . . . . . ❤
Đến đây đã được một ngày một đêm rồi nhưng cô vẫn chưa có dịp đi thăm quan khu vườn.
– Băng Đồng!
Anh gọi khi cô bước xuống cầu thang, nhìn sắc mặt cô hôm nay có khá hơn, cô mặc một chiếc váy xòe hai tầng đến đầu gối màu đen, áo ba lỗ cổ trễ bó lấy thân, rất nhẹ nhàng mà âm thầm cá tính trẻ chung.
– Lâm tiểu thư! Mời cô xuống dùng bữa với thiếu gia.- một cô giúp việc trong bộ trang phục người làm cúi đầu cung kính với cô.
– Ừm!
Cô gật nhẹ đầu rồi hướng ăn đi tới…
Một người giúp việc khác giúp cô kéo ghế, cô nhã nhặn ngồi xuống phía đối diện anh.
– Ăn sáng đi!
– Cô cầm lấy miếng sanwick anh đưa, cắn một miếng nhỏ từ từ thưởng thức.
– Ăn nhiều chút!- anh ngừng ăn ngồi nhìn cô rất chăm chú.
Cô chẳng nhìn anh mà từ từ thưởng thức những thứ trên bàn. Cô không có thói quen ăn sáng vì trong cô nhi viện hầu như cô đều bỏ bữa. Cô nhấp một ngụm sữa rồi ngừng hẳn, lúc này mới đưa mắt nhìn sang anh, mắt dửng dưng vô hồn và chán gét.
– Xong rồi?- anh hỏi lửng.
Cô không đáp thay vào đó là hành động đứng lên đi về phía của lớn.
Cô có chút giận trước thái độ không coi ai ra gì. Cố kìm nén anh đứng lên bước theo cô trước khi đi còn dặn người làm:
– Bữa trưa hãy hỏi cô ấy thích ăn gì rôồi làm!
– Dạ! Thưa thiếu gia!- đám người giúp việc cúi đầu nhận lệnh.
Bọn họ ngạc nhiên trước thái độ ôn nhu, ánh mắt chan chứa tình cảm anh dành cho cô. Trước kia anh là một thiếu gia lạnh lùng , đôi khi cáu gắt, nghiêm khắc, khẩu khí rất bức người, nhưng bây giờ đứng trước cô anh thay đổi một cách nhanh chóng.
❤ . . . . . . . . . . . .❤
Cô đi dọc con đường lát đá bên phải, đây là vườn cây cảnh, có vô số những cây cảnh quý hiếm và giá trị vô cùng lớn cho thấy chủ nhân của nó phải là một người biết chơi cây cảnh.
– Em thích?
Anh hỏi khi thấy cô đứng lặng nhìn mấy cây phong lan đủ loại, đang nở hoa nhiều màu sắc.
Cô biết anh vẫn đi theo sau mình nãy giờ, quay lại nhìn anh rồi đưa tay với lấy một chùm hoa lan Ý, cô không hái mà chỉ đưa tay miết nhẹ cánh hoa mềm mỏng tựa như nhung kia.
– Nếu em thích anh sẽ cho em nhiều hơn thế?- anh đứng bên cạnh ghé tai cô nói nhỏ, môi khẽ nở nụ cười sủng nịnh, chỉ cần cô thích cho dù có lớn đến đâu anh vẫn cho cô.
Cô rụt tay lại không đáp tiếp tục bước vào trong vườn, bên trong còn rất nhiều hoa hồng đủ loại, đặc biệt hơn cả là giống hoa hồng xanh và hồng đen , hai loại thuộc hàng hiếm, cô ngắm nhìn một đóa hồng xanh, không ai đoán được cô nghĩ gì .
– Em biết ý nghĩa của nó chứ?
Anh bất giác hỏi khi thấy ánh mắt chăm chú của cô.
-….?- cô dương mắt nhìn anh, thắc mắc, lần đầu tiên cô biết đến hoa mà cũng có ý nghĩa.
– Nó tượng trưng cho sự hy vọng!-anh ngắt một bông đưa lên cài vào mái tóc dài của cô. Thích thú ngắm nhìn tác phẩm của mình, cô quả thật không chỉ đẹp mà còn rất thuần khiết.
Cô chuyển hướng sang một bông hồng đen nở rộ, bàn tay khẽ chạm nhẹ vào cánh hoa.
– Nó rất giống em! – Anh vô tình so sánh, cô cũng giống bông hồng kia kì bí và hấp dẫn, mặc dù màu sắc của nó u tối bí hiểm nhưng nó rất mạnh mẽ…
Cô rẽ sang một hướng khác, bên đó trồng vài cây Bonsai được cắt tỉa vô cùng tinh xảo, uốn lượn. Anh đi song song với cô, nhìn họ giống đôi tình nhân sánh bước. Cả hai cùng im lặng hưởng thụ giây phút bình yên này. Nếu cứ như thế này mãi thì hay biết mấy, nhưng sự đời đâu phải muốn là được. Đó mới chỉ là khởi đầu còn chưa diễn biến thì sao có thể dễ dàng kết thúc.
Thật khó lường trước…
❤ . . . . . . . . . . . . ❤
Cô đã thích nghi với khí hậu nơi đây, đặc biệt là với con người ở đây, những người làm ở trong trang viên đa số là người Trung. Riêng quản gia Su là người Hàn Quốc, mặc dù gần 60 nhưng bà vẫn rất nghiêm khắc trong mọi việc, cô có phần kính nể.
– Lâm tiểu thư! Mời cô vào trong dùng bữa tối!
Bà chống gậy đứng đằng sau cô, còn cô đang mải mê ngắm hồ bơi trong xanh mà không để ý bà đứng sau từ khi nào?
– Bà cho cháu hỏi… Hiếu Thiên đi đâu rồi?
Cô bặm môi một lát cuối cùng cũng không nhịn được mở lời.
– Thiếu gia đi thăm gia đình người thân!- bà nghiêm nghị thưa.
– À! Bà đừng kêu cháu là tiểu thư này nọ, cứ gọi cháu là Băng Đồng.- cô nhận thấy ở bà có tấm lòng nhân hậu cao cả, bà rất giống với viện trưởng Lý ở cô nhi viện.
– Sao thế được! Thiếu gia sẽ trách phạt… Tôi nuôi lớn thiếu gia từ khi lọt lòng nên tôi rất hiểu cậu ấy! Đây là lần đầu tiên cậu ấy để một cô gái vào phòng và cũng là lần đầu tiên có thái độ ôn nhu với con gái.- bà vẫn giữ khoảng cách như cũ không quá giới hạn chủ tớ.
– Anh ta như vậy đương nhiên phải có nhiều phụ nữ ở bên!- cô phản bác, thái độ hơi lúng túng, ở bà còn có một thứ gì đó khiến cô không dấu diếm được cảm xúc của mình.
– Tiểu thư mau vào ăn cơm kẻo nguội hết rồi.
– Tôi không đói! Tôi có thể đợi tổng tài về cùng ăn!- cô lắc đầu thật sự không muốn ăn, cô không thích sự cô đơn, nhất là phải ngồi một mình trên cái bàn