
một nụ cười rất khẽ, lấp lánh nơi những nếp nhăn trên khuôn mặt mẹ. Nét cười ấy thân thương mỗi khi mẹ nhắc về con trai yêu quý của mẹ… Linh thấy lòng se lại, tiếng “vâng” của cô đã có chút nghẹn ngào. Nước mắt sắp trào ra. Cô quay mặt đi, vội ào về phòng, nhanh như chính những giọt nước mắt đang rơi dài trên má. Nóng hổi!
Căn phòng cũ như chính mọi thứ trong căn nhà này, sàn gỗ đầy những vết xước đã mòn, khung cửa sổ hướng ra vườn, nơi Dương của cô ngày nào vẫn choàng tay ôm cô thật khẽ, hát cho cô nghe bài hát quen thuộc. Sao giờ đây, nó lạnh lẽo, tối tăm đến thế. Linh bật hết mọi bóng đèn trong phòng, cả chiếc đèn ngủ bé xíu nơi góc giường. Cô ngồi bệt xuống sàn nhà, ngửa cổ lên mảng trần trống rỗng phía trước. Những giọt nước mắt lặng lẽ chảy ngược vào trong. Vị mặn mòi gọi dậy những vết xước chưa bao giờ ngủ yên. Hình như dạo này cô hay buồn hơn trước, đa cảm và dễ xúc động hơn thì phải? Đã hơn hai năm trôi qua, đã có những lúc thấy lòng mình chùng xuống như sắp vội quên, vậy mà giờ đây… cồn cào… nhói buốt… ớn lạnh… hơn bao giờ hết. Linh gục xuống sàn nhà, chợt có tiếng bước chân… cô choàng dậy, lết mình lên giường. Giấc ngủ chập chờn, đứt quãng, lởn vởn một bóng hình. Là Dương, không, không phải anh! Chàng trai quay lại nhìn Linh, khẽ cười, nụ cười rất nhạt và ánh mắt thẳm sâu. Hoàng Vũ!
Linh giật mình bật dậy. Không ngủ lại được nữa, cô với tay lấy quyển nhật ký được cất thật kĩ dưới đáy tủ. Lâu rồi cô không viết nhật kí. Người ta nói viết nhật kí là lúc ta sống thật nhất với bản thân. Có lẽ đó lại chính là điều Linh sợ!
Chương 3 – Chạm vào nỗi đau: Đi tiếp hay dừng lại?
– Hi vọng là cô còn nhớ tôi! Minh Nguyệt, chủ quán café Melody mà cô từng đến với Hoàng Vũ.
– Tất nhiên là em nhớ, chào chị. Em chỉ hơi bất ngờ vì cuộc điện thoại này.
– Cô tập quen với các bất ngờ đi. Chiều nay cô rảnh không? Tôi mời cô đi uống café nhé?
– Vâng! Nhưng có chuyện gì đấy ạ? Em hơi tò mò.
– Chuyện gì đến rồi biết, cô đi được chứ?
– Vẫn quán chị phải không ạ?
– Không, hình như nơi đó không hợp với cô. “Nắng Sài Gòn” nhé, cho gần trường cô, tôi thì đâu cũng OK.
– OK. Em biết chỗ đó. Khoảng 2 giờ chị nhé.
– OK.
Nguyệt cúp máy hồi lâu, vẫn lặng lẽ nhìn chiếc điện thoại trên tay mình rồi lại nhìn ly café trước mặt. Màu đen đặc như chính sự mù mịt của những bước đường tiếp theo mà cô sẽ phải đi, để anh được sống thật bình yên. Rất lâu rồi Nguyệt mới có cảm giác không hiểu những gì mình đang làm là đúng hay sai nữa. Giọng nói trong veo của con bé ban nãy làm cô bất giác đau lòng.
Chính xác là Nguyệt đang nhớ lại mình ngày ấy, cũng cái thời trong veo như cô gái tên Linh này… Những buổi tối bị chính ba cô dùng roi da quất riết vào da thịt. Đau đến quên cả khóc. Những đợt roi quất lên liên hồi, làm toàn thân cô bỏng rát như có một luồng điện đi qua. Cô nghiến răng chịu đựng không bật lên tiếng khóc vì chỉ cần cô hét lên một tiếng những đợt roi lại liên hồi. Ba cô đánh đến mức kiệt sức, không đánh nữa, thì ngồi bệt xuống nền đá, than khóc cho số phận mình, cho đến khi thiếp đi. Nguyệt lại dùng đôi tay thâm tím những vết roi cũ mới chằng chịt, kéo ông vào căn nhà xập xệ. Khi ông qua đời, cô không biết mình vui hay buồn, nước mắt không chảy nữa, có lẽ cô đã quên mất cách phải khóc như thế nào. Người phụ nữ mà cô gọi là “bác” ấy về đón cô đi trên chiếc ô tô sang trọng vào một ngày đầu tháng 3 đẹp trời hiếm hoi… Nửa tháng sau cô thấy mình ở một đất nước xa lạ, cách xa quê hương cả nửa vòng trái đất, trong một căn phòng lộng lẫy… Đó cũng là lần đầu tiên cô gặp anh, để rồi sau đó yêu anh, bằng tất cả những gì cô có, kể cả sự kiêu hãnh và tự ti. Không cho họ biết sự thật! Đó là cách cô chọn để bảo vệ anh, người con trai duy nhất cô có thể khóc khi ở bên, người con trai duy nhất làm trái tim cô rung động.
Không phải hơi bất ngờ, Linh ngạc nhiên đến giật mình khi nghĩ đến cú điện thoại rồi cuộc hẹn với Nguyệt, cô băn khoăn, hồi hộp và tự lẩm bẩm một mình để tìm lí do cho sự việc lạ lùng ấy. Nguyệt, chính xác là cô gái ấn tượng trong quán café ầm ĩ hôm ấy, chính xác là cô gái được gọi là “con dâu bà chủ tịch” ở công ty Hoàng Gia. Linh chẳng tập trung được vào đống tài liệu luận văn trên bàn cũng chẳng nghĩ được gì cho buổi thử việc đầu tiên ở vị trí trợ lý lạ lẫm ngày mai. Cô ngồi im trước màn hình máy tính hồi lâu, nghĩ ngợi vẩn vơ… Linh ngồi im lặng trước màn hình máy tính hồi lâu, nghĩ vẩn vơ.
*
Hơn 1 giờ chiều, mặc cái nắng chang chang giữa trưa hè, Linh dắt xe ra khỏi nhà gửi xe, trong ánh mắt ái ngại của mấy bác bảo vệ. Nắng hắt xuống, táp vào mặt, vào da làm đỏ ửng hai gò má xinh xắn. Trông Linh rạng rỡ hơn trong chiếc quần jean và áo phông kẻ ngang. Bộ trang phục giản dị không giấu được những đường cong quyến rũ và đôi chân dài miên man, niềm ngưỡng mộ của không ít cô gái trong trường. Làn da ngăm ngăm khiến cô trở nên đầy cuốn hút, một vẻ thu hút đặc biệt chứ không tạc tạc, xinh xinh giống nhau như nhiều cô gái bây giờ. Khi Linh khóc hay cười, buồn hay vui, những nét trên khuôn mặt lại xô kéo, tạo nên một thần thá