Duck hunt
Những Vết Xước Màu Rêu

Những Vết Xước Màu Rêu

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện dài tập

Lượt xem: 322363

Bình chọn: 9.00/10/236 lượt.

i riêng, rõ ràng, sắc nét và ấn tượng…

Con đường Nguyễn Chí Thanh đông nghịt những lúc tan tầm, giờ vắng vẻ đến lạ lẫm. Những vệt nắng đáp xuống mặt đường loang lổ sắc vàng, lấp lánh cùng những viên đá nhỏ. Tiếng ve râm ran nơi kẽ lá, trong phút chốc làm Linh khó chịu. Cô hẵng còn suy nghĩ về cuộc gặp hôm nay… Và chờ đợi!

1giờ 55, Nắng Sài Gòn đã hiện ra trước mặt cô, quán café nổi tiếng nhìn ra con đường ngập nắng. Không hẳn có cái gì đó ở đây thu hút cô. Linh không thích những quán ở lề đường lớn, có view rộng và không gian cũng rộng. Cô thích thu mình một góc ở Đinh hay Xoan hơn. Đó là những nơi cô được phép thu mình giữa rất nhiều người khác. Linh không đủ can đảm để ở một mình vì khi ấy cô dễ buồn, dễ vẩn vơ và dễ khóc. Nhưng còn ghét hơn việc tụ tập giữa đám đông, nơi mà người ta cứ chào hỏi nhau những lời xã giao, bâng quơ, chẳng để làm gì. Cũng có lẽ vì vậy mà cô thích phi ra mỗi khi không kịp nén lòng, dằn mình trước những cào xé, rát lạnh của con tim.

Nguyệt đợi Linh ở một góc bàn phía ngoài ban công, nơi có những chậu hoa treo lơ lửng với những bông hoa li ti. Màu tím quyện cùng sắc vàng ươm của nắng. Trông thật dịu mắt! Nguyệt lặng lẽ đặt một tay lên thành ban công, một tay khuấy đều chiếc muỗng sứ trong ly café, ánh mắt dán chặt vào những vòng nước màu nâu sóng sánh, đáp lên thành cốc rồi đáp xuống. Linh bất giác liên tưởng đến những đợt sóng biển mà cô từng tha thiết yêu. Khi ấy chưa có tai nạn nào, chưa có mất mát nào, tim Linh cũng đủ đầy, mơn mởn, không chút chai sạn, không vết xước… Linh sẽ ngồi thật lâu trên bãi biển, ngắm những đợt sóng trào lên, liếm vào bờ cát rồi lặng lẽ rời đi để lại những vệt nước mãi mới chịu khô.

– Chào chị! Xin lỗi vì em đến muộn!

Nguyệt ngước lên nhìn Linh, hơi nhăn mặt, không phải cô không nhận ra Linh, chỉ là hơi khó chịu vì một nét thật khác ở Linh mà hôm nay cô mới chợt nhận ra. Hôm ấy Linh chỉ là cô bé yếu đuối, thanh tú trong chiếc váy trắng, có đôi phần yểu điệu và lạc lõng trong sự ồn ào, hỗn tạp ở Melody của cô. Còn hôm nay, Linh lại có nét gì cương nghị, thẳng thắn và độc lâp. Từ vầng trán cao, nước da ngăm ngăm hay đôi mắt thăm thẳm vẫn không che giấu được một chút gì đó dữ dội, kiêu hãnh, không có lẽ là “máu lửa”. Đây sẽ là một con bé không dễ bảo! Nguyệt là một cô gái cực kì thông minh và những va đập ở đời đã cho cô một nhãn quan sắc bén, đặc biệt trong cách nhìn người.

– Chào cô, rất vui vì cô đã đến, không phải cô đến muộn, chỉ là tôi cố tình đến sớm. Cô uống gì nào?

– Cho em một ly chanh muối.

Nguyệt quay lại nói với người phục vụ, rồi lại lặng lẽ cúi mặt xuống khuấy đều ly café sóng sánh:

– Chắc cô bất ngờ lắm vì cuộc hẹn này. Tôi cũng đã suy nghĩ rất nhiều trước khi gọi cho cô.

– Em cũng định gặp chị để cảm ơn về vụ ở Hoàng Gia.

– Bỏ qua vấn đề đó và để tôi nói một chút nhé. – Nguyệt ngẩng đầu, nhìn sâu vào mắt Linh… Bất giác, Linh hơi rùng mình. Cô không quen đối mặt như thế này. Linh cúi xuống những bông hoa li ti, tránh ánh mắt của Nguyệt.

– Tôi vừa được nghe nói về việc chủ tịch mời cô làm trợ lý! Cô nghĩ là cô phù hợp với vị trí đó sao?

– Em không thi tuyển vào vị trí đó nhưng em nghĩ đó cũng là một cơ hội để em thử sức mình. Ngành em học cũng phù hợp với nhiều công việc khác nhau! – Linh dần lấy lại được sự tự tin.

– Nhưng nếu tôi nói cô sẽ mất nhiều hơn là nhận được, cô có còn muốn tiếp tục không? Ở Hoàng Gia trước đây và cả bây giờ không ai nên ngồi vào vị trí đó. Hãy suy nghĩ về điều đó.

– Tại sao lại thế à? Em muốn tìm hiểu lí do. Và khi chưa biết câu trả lời, có lẽ em sẽ tiếp tục.

– Nếu tôi muốn bằng mọi cách ngăn cô vào vị trí đó thì sao? – Nguyệt lại đảo qua khuôn mặt Linh, dừng lại ở đôi mắt đang mở to vừa tò mò vừa hiếu thắng.

Dương đã từng nói Linh không dễ bảo, tự Linh cũng thấy ở mình điều đó và càng trước thách thức hình như cô càng thấy mình quyết tâm, kiêu hãnh và đam mê hơn. Linh nín thở, rồi nhìn sâu vào mắt Nguyệt:

– Vậy thì em càng bằng mọi cách vào vị trí đó. Em cần biết tại sao mọi người đều ngăn cản em!

Nguyệt giật mình. Ngoài cô còn ai khác biết sự thật này?

– Còn ai ngăn cô nữa? Ai? Cô chộp lấy cánh tay Linh trên bàn, ánh mắt đăm đăm đợi câu trả lời.

– Hoàng Vũ.

Nguyệt nhíu mày, rồi như hiểu ra, đôi lông mày cô giãn ra như cảm nhận một làn gió thật mát vừa lướt qua.

– Vậy cô vẫn quyết định ở lại sao?

– Dạ, em nghĩ là vậy. Còn giờ em có việc ở trường. Xin phép chị.

Linh đứng dậy, gật đầu chào, nhìn ra con đường đã kịp đông đúc hơn nhưng nắng vẫn chưa kịp tắt, có một thoáng ngao ngán. Cô dợm bước về phía cửa, không định nhìn lại. Linh thật sự muốn kết thúc chuyện này.

– Đứng lại, tôi muốn cô biết chuyện này, về Dương.

Chương 4 – Em sợ hãi với chính cảm giác của mình lúc này…

Linh giật mình, bước chân chới với, tim như ngừng đập, mồ hôi túa ra trong tích tắc. Cô đột ngột quay về phía Nguyệt, ánh mắt lộ rõ vẻ kinh ngạc… Nguyệt đón nhận vẻ ngạc nhiên của Linh không một chút lúng túng. Cô lại lặng lẽ cúi xuống khuấy đều ly café với những vệt nâu đã bám loang nơi thành cốc:

– Giờ thì cô ngồi