Disneyland 1972 Love the old s
Những Vết Xước Màu Rêu

Những Vết Xước Màu Rêu

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện dài tập

Lượt xem: 322955

Bình chọn: 8.00/10/295 lượt.

ắt nhìn Linh:

– May cho em là anh thần kinh thép nhá. Mà giật mình buông phát thì em bẹp gí luôn xuống đường nhá!

– Ha ha, ha ha….

Một vài đoàn “phượt” đi qua, dừng lại nghỉ, nhìn họ nghịch ngợm, cũng thích thú đứng nhìn rồi bật cười. Mấy cô bé có vẻ từ một đoàn học sinh thì ngưỡng mộ:

– Ôi ôi, thích thế!

– Giá mình được như chị í!

– Eo ôi, anh ấy bế chị í kìa, thích vậy!

Linh đã được đặt lên xe, ngước lại, nghe những câu xì xào, mặt đỏ bừng lên, những ánh nắng hắt xuống, rộn rã nơi gò má. Trông cô bẽn lẽn như những ngày đầu yêu Dương, mỗi lần đến trường lại cố đi thật xa anh, sợ mọi người cười trêu. Linh áp mặt gần hơn vào lưng Hoàng Anh, cảm nhận mùi mồ hôi len qua lớp áo. Bỗng rất lâu rồi mới có cảm giác được che chở, được dựa vào lưng một người con trai. Cảm giác thật trọn vẹn!

*

– Ông ơi, bao nhiêu tiền một ống cơm lam vậy?

– 10 nghìn o ơi, mua đi o. Mà o là người miền Trung à?

Người đàn ông nói giọng miền Trung thân thuộc đon đả mời Linh tranh thủ nhận đồng hương.

– Vâng, cháu quê Nghệ An ạ. Bác nhận ra ạ? Hi hi.

– À, tôi ra đây lâu rồi, nhưng vẫn không đổi được giọng đó o ạ. Giọng o hay lắm, nhưng vẫn có những âm mà đi đâu tôi cũng chả thấy người ta nói như trong mình hết.

– Bác cho cháu 5 tấm cơm nhé!

– 50 nghìn o nhé?

– Thôi, bác phải bớt đi cho đồng hương chứ!

– Vậy 40 đi. Gạo chuyển từ quê mình ra tận đây đó! Thơm phải biết!

– Ôi trời, 30 đi, cháu không mua nữa bây giờ. Bác bớt mạnh vào chớ!

Linh dợm chân định đi.

– Thôi được rồi, bớt mạnh tay vì o xinh đẹp đó nhá!

Linh cười thật tươi rồi quay lại nhìn Hoàng Anh… vênh mặt lên hào hứng với 20 nghìn vừa mặc cả được

– Ôi trời, em hơi bị có khiếu buôn cơm, bán gạo đấy. Mặc cả ghê gớm!

– Hơ, em mà không xinh đẹp còn lâu mới được ấy! Không thấy bác ấy khen à.

– Hờ âm, vì bác ấy nghĩ, khen rồi em sẽ mua cả chục cái đó.

– Ờ ha, hay lúc nữa em ra mua thêm mấy chục cái về làm quà nhỉ? Tha hồ được khen.

– Ôi trời.

Hoàng Anh kêu ầm lên, anh biết cả Linh và cả anh đều muốn lắm được nghe cái chất giọng miền Trung đặc đặc, nặng nặng nhưng thân thuộc ấy.

– Anh ngẩn ngơ gì thế, không ăn đi à?

Linh rứt một miếng gà nướng họ vừa mua, cho tọt vào miệng. Tay xé gà đầy mỡ bóng loáng:

– Ôi trời, ngon quá, ngon chết đi được.

Hoàng Anh lặng nhìn Linh, anh nhìn cô gái mắt đang nhắm nghiền, gương mặt tỏ rõ niềm sung sướng trước mắt anh. Cô vẫn trẻ con, nhắng nhít và đáng yêu như ngày ấy. Vậy là ở em vẫn vẹn nguyên sự nghịch ngợm, đáng yêu, vẫn thèm cười, thèm nói, thèm vui chơi như con bé cháy đen nắng cầm đầu đoàn quân con nít cả bể ngày ấy. Chỉ có điều đối mặt với những mất mát quá lớn, những nỗi đau quá đáng sợ, em co mình lại trong nỗi ám ảnh, vò xé, im lặng và không cất nổi tiếng cười. Ba năm rồi, hầu như Hoàng Anh đi phía sau Linh, những lời hỏi thăm chỉ là một mẩu đối thoại rời rạc.

– Há miệng ra… Đó, nhai đi.

Linh ném một miếng gà vào miệng anh. Và tống một miếng to hơn vào miệng mình. Nhai ngấu nghiến rồi phì cười. Cả má và môi dính đầy mỡ.

– “Đứa nào ăn tham nuốt vội là mắc cổ chết nghẹn luôn đó nha”.

Linh bật cười giòn như nắng biển những buổi trưa hè ngày thơ bé. Hoàng Anh vừa nhắc lại câu cô vẫn thường nói với lũ bạn thời ấy.

– Anh vẫn còn nhớ nhiều thứ ngày bé nhỉ? Em quên rất nhiều rồi. Thỉnh thoảng nhớ lại em lại ước giá như cho em quay lại ngày đó, dù chỉ trong một ngày thôi cũng sẽ thoải mái lắm.

Họ ngồi xoay lưng lại nhau chơi trò nói thật. Lá rừng xanh rì, lặng lẽ đu mình trong gió. Khu Tam Đảo 2 mát rượu và không quá đông đúc. Mỏm đá đủ cao để Linh có thể thu vào tầm mắt mình cả một không gian xanh mướt bên dưới. Trập trùng đồng lúa, đồng ngô… dịu mát. Hoàng Anh không vội trả lời, anh đắm mình trong hồi tưởng về chuyến du lịch tuyệt vời để anh được gặp và yêu em, như định mệnh, như duyên phận, của hơn 10 năm trước.

*

Trời nắng.. Bãi cát lấp lánh như rải đầy những mảnh vỡ thủy tinh nhỏ xíu.. nóng rát… Mặt biển trong và xanh, phập phồng như chuẩn bị bốc hơi… Gió lướt qua mang hơi nóng tràn lên táp vào không gian. Phía xa xa nơi bóng đổ chênh vênh của đỉnh núi, cát dịu hơn, bầu trời lững thững những đám mây trắng xóa, vang lên tiếng lũ trẻ đang cười đùa.

– Mi phải cầm bông hoa giả vờ ri ri này. – Con bé thấp nhất hội, đen thùi lũi nhưng vầng trán cao và nụ cười rất duyên lại đáng yêu đến lạ. Con bé khéo léo cầm một bó hoa dại đủ màu, khẽ nghiêng nghiêng thẹn thùng, có vẻ rất “chuyên nghiệp”.

– Đó đấy, hiểu chưa?

Rồi nhanh chóng trả bó hoa cho cô bạn cô dâu ban nãy.

“ Cô dâu” nhỏ xíu trong chiếc quần cộc có hình thủy thủ mặt trăng, chiếc áo trắng dài quá đầu gối, bông hoa mướp to tướng, vàng ươm được cài lên mái tóc ngắn, rối bù. Nó bẽn lẽn nép vào bên “chú rể”, mặt thẹn thùng theo đúng kiểu con bạn vừa làm. “Chú rể” là một cậu bé khá cao, nước da trắng hồng khác hẳn mọi đứa bạn xung quanh. Đám cưới diễn ra trọn vẹn trên một khoảng vuông của bãi cát dài bất tận, chúng “rước dâu” từ lâu đài bằng cát này đến một lâu đài to hơn nguệch ngoạc nét bút trẻ con “Nhà trai” trong tiếng hò reo thích thú của hơn mười đứa trẻ,