Old school Swatch Watches
Những Vết Xước Màu Rêu

Những Vết Xước Màu Rêu

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện dài tập

Lượt xem: 322872

Bình chọn: 10.00/10/287 lượt.

là người duy nhất anh thấy chẳng cần đề phòng, là người thân duy nhất mà anh yêu quý… Vậy mà…. Tay Vũ run run, bóp chặt… Vũ mệt mỏi… Mọi thứ mông lung, chới với… không điểm tựa…

… Cô gái đang đứng quay lưng lại phía cửa bếp, ngón tay trỏ đưa qua đưa lại nơi vòi nước. Những giọt nước lem màu….. Máu! Vũ ào lên phía trước, kéo tay cô em cứng đầu lại phía mình, bàng hoàng nhìn vết cắt đang rỉ máu, nhăn mặt. Cô gái giật mình, đôi mắt mở to hết cỡ, ngỡ ngàng, sửng sốt nhìn anh, lúng túng ngọ nguậy bàn tay đang nằm gọn trong tay anh, không thể rút lại… Gương mặt đỏ bừng, ánh mắt cụp xuống phía những ngón chân đang di đi di lại trên sàn gỗ.

– Để yên đấy! – Vũ nói khi với tay lấy chiếc hộp đựng đồ y tế trên nóc tủ. Anh đặt bàn tay nhỏ nhắn trong tay mình, thấm nhẹ miếng bông tẩy trùng

– Đau không? Làm sao chẳng cẩn thận gì cả? – Vũ ghé miệng thổi phù phù – Chịu khó tí nhé! Sắp xong rồi! – Nói rồi Vũ nhẹ nhàng dán miếng băng y tế lên vết thương, lặng lẽ ngước lên. Nguyệt đang nhìn anh, ánh nhìn lạ lẫm, không còn bất ngờ mà như lấp lánh những vì sao nơi bầu trời những đêm hè. Rất lạ! Và rất ấm!… Bắt gặp ánh nhìn của Vũ cô gái vội vàng quay mặt đi, kéo tay ra. Cái cảm giác ngọt lịm khi ấy lại loang ra, dịu dàng xoa dịu mọi tức tối, uất ức nãy giờ trong Nguyệt. Cô bóp chặt tay ga, chiếc xe phóng đi, nắng táp vào mặt. Đôi mắt nhìn thẳng về phía trước, những làn đường ngả nghiêng. Nguyệt muốn buông tay. Cô mệt mỏi. Rất nhiều chuyện đã xảy ra vượt ra khỏi tầm kiểm soát của Nguyệt… Vì đâu? Linh! Nguyệt dừng xe, cầm điện thoại, nhấn số Linh, gương mặt nhăn nhó, lộ lên vẻ tức giận.

*

– Em tắt máy chưa đó? Đừng có chơi gian đó nha?

– Làm gì có. Tắt rồi. Anh lại định kiểm tra hả?

Chiếc xe cao kều lại hun hút lao đi. Gió tạt phần phật phía đuôi tóc. Linh ôm Hoàng Anh. Cái ôm đã chặt hơn… Linh thấy bình yên và thích thú lạ. Chưa bao giờ Linh nghĩ có ngày cô lại bồng bột, vứt hết mọi thứ và phi trên đường như thế này.

– Anh không biết là em chưa bao giờ đi Tam Đảo đó?

– Em chăm chỉ học hành, chăm chỉ làm việc mà lại. Có ai hay đi chơi như anh đâu!

– Này nhá, lâu lắm rồi anh có dám đi đâu khỏi Hà Nội đâu.

– Tại sao?

– Vì em đấy!

Tiếng cười của Hoàng Anh chợt tắt, anh nhận ra mình vừa nói “hớ”, anh sợ Linh sẽ giận và những gì anh có nãy giờ lại vụt qua như một giấc mơ. Giấc mơ quá đẹp để khi tỉnh dậy người ta cứ mải miết đi tìm nó trong đời thực và đau đớn, nuối tiếc khi nó không hề tồn tại.

Linh bất giác cười lớn.

– Anh tán gái ghê thật. thế mà cứ ế vợ dài. Kể cũng lạ lạ nha!

– Thôi đi ạ, đấy là anh không thèm nhá, chứ các cô bám anh ghê lắm đó.

Những câu chuyện cứ nối dài nối dài. Họ nói như lâu lắm rồi không được nói. Họ cười như lâu lắm rồi chẳng được cười. Linh thấy mình lạ lắm! Bỗng thấy yêu những cơn gió lướt qua. Bỗng thấy nắng lấp lánh trước mặt. Còn Hoàng Anh, có lẽ đây là những giây phút anh sẽ chẳng bao giờ quên. Nếu biết rằng, được ở bên em dẫu trong chốc lát cũng ngọt ngào và tuyệt vời đến thế, anh sẽ không sợ hãi đứng phía sau, anh sẽ bước lên trước em rất lâu, rất lâu rồi. Hoàng Anh khẽ cười, nụ cười vương một chút tiếc nuối.

Màu xanh tươi mát làm lòng Linh thấy dễ chịu. Cô xuống xe và cởi ngay chiếc áo chống nắng vứt lên yên xe. Cô hào hứng xoay người dưới bầu không khí mát lành xung quanh. Con đường rộng và mát. Những khoảng hắt nắng lại trở nên lấp lánh. Không khí ở đây thật tuyệt vời, nó như một làn mây mỏng, mát dịu mơn man và thấm vào da thịt Linh. Cô chầm chậm khép mắt như cố hít cho đầy lồng ngực. Cô hoàn toàn quên mất người con trai đang đứng bên cạnh lặng nhìn mình say đắm. Giá như anh có thể ôm em lúc này! Giá như anh có nhiều thời gian hơn để đưa em đi đến những nơi còn tuyệt hơn thế này nữa. Giá như anh có thể chịu thay cho em mọi mất mát, đớn đau và mệt mỏi. Để em được sống thật hồn nhiên, thật thoái mái như chính lúc này đây. Giá như anh thật sự khỏe mạnh và có thể lo cho em, anh nhất định sẽ biến em thành người con gái hạnh phúc nhất trên đời. Nhưng anh biết, anh sẽ dùng những ngày tháng còn lại, những nhịp đập còn lại, trái tim vốn không khỏe mạnh nhưng tha thiết yêu em, và tất cả những gì anh có để bên em, để làm em cười và cười thật tươi. Hoàng Anh thấy lòng nhẹ buồn, nhiều tiếc nuối.

– Hoàng Anh, anh có muốn đi tiếp không? Em chỉ muốn ngồi luôn đây thôi à…

Linh đã ngồi bệt xuống mép đường, tay mân mê mấy quả thông rụng.

– Thôi đi, hờ âm ạ. Trên kia còn đầy cái hay ho kìa. Ngồi đây xong rồi về lại tiếc hùi hụi cho coi. Đứng lên! Đi nào!

Hoàng Anh bước lại trước mặt, đưa tay định kéo cô đứng dậy. Nhưng Linh vẫn không nhúc nhích

– Em ngại lắm. Ở đây một lát đã.

– Nhanh, tối là không về được đâu.

– Thì không về nữa. Em chả sợ.

Linh thích thú nhìn nét ngạc nhiên, thú vị trên gương mặt Hoàng Anh. Còn đang sung sướng vì tưởng mình đã thắng. Hoàng Anh tiến lại, bế thốc Linh lên cánh tay chắc chắn của mình. Sau chừng 5 giây, sững sờ vì sốc, Linh mới bất chợt hét lên:

– A, á, làng nước ơi, có người bắt cóc tôi. Trời ơi. bắt người….

Tiếng hét làm Hoàng Anh giật mình. Anh trố m