
đứa nào cũng cháy đen trong cái nắng miền Trung gay gắt…
– A, cô dâu, cô dâu Cát!
– Đẹp đôi quá! Đẹp đôi quá.
– Chú rể, cười nào, chụp ảnh nào!
Con bé nhỏ con xoay xoay tay giả vờ làm động tác chụp ảnh. Chú rể đứng nghiêm, chỉnh lại cái cổ áo… cười tít mắt. Chúng mừng hạnh phúc “đôi vợ chồng trẻ” bằng những lá mít, lá đa, hay tờ giấy xé từ vở học trò… Tiếng cười rộn vang, lảnh lót làm xôn xao cái nắng hè oi ả… Không ai biết, trong “đám cưới” đó chú rể khi ấy mới 14 tuổi lại ngồi ước giá như cô dâu không phải con bé cao cao này mà là con bé đen thùi lũi, nhỏ tí và lắm mồm kia. Con bé ấy chính là Linh và Hoàng Anh đã yêu cô ngay từ lần gặp gỡ đầy tình cờ và một đám cưới “ngốc xít” vậy.
– Em còn nhớ đám cưới không? Có nhớ bọn mình đã nói gì với nhau hôm trước khi anh về không?
Thời gian dài và có quá nhiều “đám cưới” và vô số trò chơi mà Linh chủ trò như thế, Linh chỉ còn kịp nhớ, gia đình Hoàng Anh đã chuyển đi từ khi Linh còn chưa ra đời. Và nếu không có một chuyến du lịch năm Linh 10 tuổi hẳn họ sẽ không biết nhau. Và nếu không vô tình gặp lại nhau đôi ba lần giữa thủ đô hiếm người thân này, có lẽ Linh cũng quên mất sự xuất hiện cả Hoàng Anh trong cuộc đời mình.
– Có nhớ những chiếc hộp ước không?
Trong đầu Linh còn mang máng chút hình ảnh của những chiếc hộp ước thắt nơ xinh đẹp. Thật ra Linh đã không ít lần tò mò muốn đi tìm và xem điều ước ngày ngốc xít ấy. Nhưng rồi lại nghĩ đến lời hứa với người bạn và cố kìm chế… Rồi dần quên mất. Thứ gì người ta cố mãi không đạt được cũng khiến người ta ấn tượng lâu hơn thì phải.
…
– Bạn viết gì trong đó thế? – Cô bé khẽ nghiêng mình sang tờ giấy của bạn.
– Bí mật! – Cậu bé nheo mắt, ra vẻ bí hiểm rồi nhe răng cười, hàm răng sáng lóa trong bóng tối nhòe nhòe của chiếc đèn pin bé xíu.
– Ai thèm, tớ đi viết bí mật của tớ… Đây nhé, mình chôn ở mỏm đá to nhất này nhé! – Cô bé leo tót lên đỉnh mỏm, hào hứng nói với xuống.
Trong bóng tối dày đặc của bãi biển về đêm, chúng thi nhau đào thật sâu, rồi cẩn thận đặt chiếc hộp gỗ vuông vắn chứa hai cái lọ ước bằng thủy tinh nhỏ nhỏ, xinh xinh phía trên buộc những chiếc nơ ngồ ngộ: một đỏ, một xanh. Trông thật bắt mắt… Xong đâu đấy, chúng quay lại nhìn nhau… khúc khích cười… và chạy ào đi trên bãi biển mênh mông, tiếng sóng rúc rích cùng tiếng reo hò rất đỗi trong trẻo… Gió mát lành lùa vào tóc, bay bay…
– Ôi em không biết cậu bạn đó là anh đó, cũng quên mất nó luôn. Sau này chỉ nhớ đã cùng một người bạn chôn một hộp ước, nhưng không nhớ là ai và cũng quên mất chỗ chôn nó rồi.
– Vậy à. Em không còn muốn nhớ gì về biển nữa, phải không?
Linh lặng lẽ nhìn về phía xa xa, nơi những đám mây đang co tròn, cuộn lại thành những hình thù hay hay trên nền trời xanh trong. Màu trắng khiến chúng thật nổi bật và hút mắt… Linh thở mạnh. Hoàng Anh cảm nhận được những nhịp đập loạn nhịp, không kiểm soát trong tim người con gái đang ngồi quay lưng, chơi trò nói thật với anh.
– Em có thể không trả lời cũng được. Anh xin lỗi.
– Không, cũng lâu lắm rồi không nhiều người thẳng thắn đề cập đến quá khứ với em. Ai cũng cố không nhắc đến để mong em quên đi. Nhưng mà chính như thế em lại thấy mình cứ tự nhiên sống trong ám ảnh ấy. Không dứt được, nhiều hôm mệt mỏi lắm, nhưng đến khóc em cũng không dám, sợ mình miên man mãi trong nỗi đau. Còn giờ có lẽ em phải tập quên nó anh ạ. Quên thì quá khó nhưng tập bớt nhớ mỗi ngày chắc em sẽ làm được. Dương hẳn cũng mong em như vậy.
Linh đảo mắt xuống đôi chân đã bỏ khỏi giày từ bao giờ… Lớp đất dưới chân khô cằn, nham nháp vì nắng nóng… Cỏ! Cỏ lặng lẽ bám mình nơi những lớp đất cứng, len lên cả mỏm đá họ đang ngồi. Linh ước gì mình mạnh mẽ được như những thân cỏ hoang tàn ấy.
– Bao giờ em muốn khóc, gọi anh nhé. Anh trêu cho để cười.
– Không, không phải hôm nay. Hôm nay em thích là “Linh mạnh mẽ”. Hôm nay em thấy rất thoải mái và mọi chuyện cũng nhẹ nhàng hơn.
– Anh cũng thế.
Hoàng Anh quay người lại, cười với Linh. Cô cũng nhìn anh, cười theo. Tiếng cười của họ lẫn vào gió, nghe thật mềm và thật ngọt. Linh đứng dậy, đưa tay khum miêng:
– Tôi là Linh Strong…
– Tôi là Strong…
Hoàng Anh cũng đứng dậy, anh hét to theo Linh, nhưng âm thanh vọng lại làm họ thích thú.
– Linh hờ âm…
– Hoàng Anh đờ iên…
Ngày bé, Linh vẫn hay tách từ như thế mỗi khi muốn nói trêu ai đó. Cô bảo như thế nghe đáng yêu hơn. Linh quên nhưng Hoàng Anh nhớ.
– Anh vẫn nhớ những trò hay ho của em nhỉ?
– Nhớ chứ, nó làm anh vui mà.
– Còn em hình như luôn quên đi những điều vui vẻ ấy, còn lại trong đầu em suốt ba năm qua chỉ là ám ảnh, là buổi chiều hôm ấy, là nỗi đau. Em cứ nghĩ mình không bao giờ thoát ra được.
– Nhưng giờ thì em nghĩ khác rồi đúng không?
Linh cười thật hiền nhìn anh. Trong cô còn rất nhiều điều chưa nói. Linh yêu Dương và mãi yêu anh. Tình yêu ấy dẫu đớn đau tuyệt vọng nhưng cô vẫn chưa sẵn sàng cho một tình yêu nào khác. Và vì thế Linh vẫn đau lắm khi nghĩ về anh.
Hoàng Anh lại quay về khoảng không hoang vắng và mênh mang trước mặt.
– Cố lên, Linh Strong!
Linh bất giác bật khóc. Cô cứ đứng