XtGem Forum catalog
Nhóc hãy đợi anh!

Nhóc hãy đợi anh!

Tác giả: Vũ Vũ

Thể loại: Truyện dài tập

Lượt xem: 322585

Bình chọn: 8.5.00/10/258 lượt.

iểu Hân, anh nhìn sâu vào mắt cô.“Em đừng cố kìm nén bản thân mình nữa, nếu em thấy uất ức thì hãy khóc thật to lên.”Hiểu Hân gạt tay Khôi Nguyên ra, quay mặt sang hướng khác.“Đừng quan tâm đến việc của tôi.”Khôi Nguyên kiên trì kéo Hiểu Hân lại đối diện mình.“Tại sao em không khóc, em sợ sẽ lộ sự yếu đuối trước mặt tôi sao?”Hiểu Hân nhìn Khôi Nguyên cười nhạt.“Khóc có thay đổi được gì không? Một đứa sinh ra đã là vô nghĩa, liệu yếu đuối hay mạnh mẽ thì ai sẽ quan tâm chứ.”Khôi Nguyên đau lòng nhìn Hiểu Hân, anh không hiểu cô bé đã phải trải qua những gì mà khiến cô bé cảm thấy cô đơn đến vậy. Khôi Nguyên ôm chặt Hiểu Hân vào lòng rồi nói nhẹ bên tai cô.“Không ai sinh ra trên đời này là vô nghĩa hết. Ngoài bố mẹ em ra thì sẽ luôn có một người coi em là điều ý nghĩa nhất trong cuộc đời. Khi em vui, người đó sẽ vì em mà vui. Khi em buồn, người đó sẽ vì em cùng buồn. Người đó luôn muốn cùng em chia sẻ mọi thứ.”“Sẽ có người như thế?” Hiểu Hân vô thức hỏi.“Sẽ luôn có một người như thế.”Khôi Nguyên vuốt nhẹ mái tóc Hiểu Hân, anh vẫn ôm chặt cô trong lòng. Trên vai anh dần cảm nhận từng dòng nước ấm khẽ nhỏ xuống.“Bà ấy cười rất đẹp, tôi chưa bao giờ thấy bà ấy cười như vậy khi ở bên tôi.” Hiểu Hân run run cắn chặt môi ngăn tiếng nấc.“Bà ấy khi đó ra đi không hề muốn mang tôi theo, khi ở phiên tòa bà ấy cũng không muốn giành quyền nuôi tôi. Tôi vốn là đứa con ngoài ý muốn của bà ấy.” Hiểu Hân không thể ngăn tiếng nấc của mình nữa cô vùi mặt trên vai Khôi Nguyên khóc nức nở. CHƯƠNG 25 (4)“Mấy năm trước, bà ấy chưa hề về tìm tôi lần nào cả, tôi rất nhớ bà ấy mà không biết đi đâu để tìm bà. Nếu không vô tình nhìn thấy bà ấy, đi theo bà ấy thì có lẽ tôi chẳng thể biết mình có một đứa em gái.”“Nhìn thấy nó được mẹ ôm ấp yêu chiều mà tôi ganh tị với nó. Tôi đã cố dặn lòng phải quên bà ấy đi, vậy mà… Sao bà ấy không rời bỏ tôi như hồi đó, cứ lẳng lặng mà quên tôi đi. Vậy mà bây giờ…bây giờ bà ấy khiến tôi hy vọng rồi lại làm tôi thất vọng.”Khôi Nguyên không biết nói gì để an ủi Hiểu Hân vào lúc này, anh chỉ có thể ôm chặt lấy cô, cho cô mượn bờ vai để khóc cho thỏa nỗi lòng. CHƯƠNG 26Sau bữa tối, Hiểu Hân rửa bát trong bếp. Ông An Đông đi vào bếp lấy đồ trong tủ lạnh, trước khi rời đi ông nói.“Hiểu Hân! Lát nữa lên phòng sách gặp ba.”“Vâng ạ!”Xong công việc Hiểu Hân lên phòng đọc sách, cô biết ba muốn nói chuyện gì. Cô giơ tay lên gõ cửa trước khi bước vào.“Ba!”“Con ngồi xuống đi.”Hiểu Hân kéo ghế ngồi xuống xong ông An Đông mới nói tiếp.”“Hôm nay con đã gặp bà ấy?”“Vâng!”“Bà ấy đã gọi cho ba. Con biết bà ấy muốn gì rồi đúng không?”“Con từ chối rồi.”Ông An Đông nghe vậy im lặng, với tay nâng cốc trà lên uống, lát sau ông mới nói tiếp.“Bà ấy chưa bao giờ liên hệ với ba từ lần đó. Lần này lại chủ động như vậy chắc là có lý do.”“Bà ấy cùng gia đình sắp di dân sang Úc”Ông An Đông nghe vậy cả người cứng lại trong giây lát, sau đó ông nhìn Hiểu Hân. Ông chợt phát hiện ra mắt cô bé hơi sưng do khóc. Từ lúc ông bà Gia Hân ly hôn cũng chưa thấy Hiểu Hân khóc bao giờ.“Lúc trước, khi ly hôn ba dành quyền nuôi con cũng hy vọng bà ấy vì con mà thay đổi quyết định. Bây giờ con cũng sắp 18 rồi, nếu con đi theo bà ấy ta cũng chẳng có quyền cấm cản. Bà ấy có ý định đưa con đi không?”Hiểu Hân cảm thấy đau lòng, cô biết ba trước đây dùng cô để nứu giữ mẹ. Nhưng bây giờ hai người bọn họ ai cũng có cuộc sống mới, cô bây giờ lại trở thành người thừa thãi trong gia đình.“Bà ấy không có ý định đưa con theo và con cũng không muốn theo bà ấy”“Bà ấy nếu sắp đi rồi thì con nên cho bà ấy cơ hội.”“Cơ hội thì thay đổi được gì ạ. Hiện tại không phải vẫn sống tốt đấy thôi.”Ông An Đông thấy sự lãnh đạm hiện rõ trong đôi mắt Hiểu Hân, ông thở dài.“Thôi con về nghỉ sớm đi.”“Vâng, con xin phép”Hiểu Hân vừa ra tới cửa thì ông An Đông lại gọi với theo.“Sắp giỗ ông nội, nhân tiện cuối năm cả nhà sẽ về quê mấy hôm, ba đã báo thầy giáo cho con nghỉ mấy hôm rồi.”“Vâng! Con biết ạ.”Hiểu Hân về phòng, cô mở tủ tìm lại hộp quà lần trước. Cầm chiếc điện thoại lên trong lòng Hiểu Hân đau đớn, trước đây thỉnh thoảng cô vẫn lén chạy đi tìm mẹ, chỉ dám đứng nhìn từ xa. Bây giờ có lẽ sẽ chẳng bao giờ nhìn thấy được nữa. Chiếc điện thoại này có lẽ là sự liên hệ duy nhất còn xót lại. Hiểu Hân lấy sạc cắm điện cho chiếc điện thoại đã hết pin từ lâu, ánh mắt cô đơn nhìn cột pin vụt sáng._o0o_Sau mấy ngày Hiểu Hân nghỉ là đến ngày đội tuyển bóng rổ trường Trung Văn đấu trận bán kết với trường Lê Quý Đôn, đây là đội bóng quán quân của năm trước. Đội bóng rổ của trường Trung Văn mấy năm trước hầu như chưa qua nổi vòng tứ kết, nên năm nay việc đội tuyển vào được tới vòng bán kết khiến cho ban giám hiệu và các học sinh trong trường hào hứng theo dõi.Lịch thi đấu diễn ra vào buổi chiều, nên sau giờ học cả đội gấp rút chuẩn bị đồ di chuyển đến nhà thi đấu. Mai Phương và Hiểu Hân phải chuẩn bị cơm trưa và đồ uống cho cả đội sớm hơn để các thành viên có được thời gian nghỉ ngơi nhiều hơn. Lúc đếm thành viên Hiểu Hân không nhìn thấy bóng dáng Khôi Nguyên đâu, đã có lần Khôi Nguyên đã