
Mai Phương cũng vui vẻ phối hợp làm động tác giơ móng vuốt lên về phía chúng. Bọn con trai vội vã tranh nhau chạy vào lều thay quần áo. Chiếc lều đáng thương bị chúng làm cho nghiêng bên này bùng bên kia, tiếng trêu đùa hò hét trong lều vọng ra không dứt.Hai chiếc lều cũng chẳng đủ rộng để bọn con trai chui vào hết nên còn vài đứa ngồi ngoài nắng rũ bớt nước chờ đến lượt. Vũ Phong cũng ngồi ở phía ngoài, trên làn da nâu dám nắng từng lớp cơ nổi lên rõ rệt lấp loáng vết nước đọng lại. Trong số thành viên của đội Vũ Phong cao nhất, cậu lại hay tập thêm thể hình ngoài giờ nên cơ thể cậu khác biệt hẳn so với các bạn đồng trang lứa.Mai Phương huých tay Hiểu Hân chỉ về Vũ Phong.“Này, bảo sao con gái trường mình lập hẳn fanpage cho anh Vũ Phong nhỉ.”Hiểu Hân nhìn theo sau đó chạm ngay phải ánh mắt của Vũ Phong. Hiểu Hân chưa kịp nhìn sang nơi khác thì Khôi Nguyên đã chắn ngang ngay tầm nhìn.“Hiểu Hân, em theo tôi lên khu trên mua đá sạch. Còn Mai Phương ở lại sắp giúp tôi cốc và bát đũa nhé.”Khôi Nguyên nói xong, không để cho người khác có ý kiến liền quay lưng đi luôn, Hiểu Hân đành đứng dậy đi theo sau.Cứ thế người này đi trước người kia đi phía sau nhưng lại giữ một khoảng cách xa nhất định. Đi được một lúc, Khôi Nguyên dừng lại, anh quay người nhìn Hiểu Hân.“Cậu ta cũng rất đẹp trai, dáng người cũng được.”Hiểu Hân dừng bước, khó hiểu nhìn Khôi Nguyên.“Anh phát hiện, anh không thích em nhìn người khác.”“Chú sao vậy? Nướng thịt nhiều, đầu cũng bị nướng chín luôn hả.”Khôi Nguyên nhìn Hiểu Hân bất lực thở dài, quay người bước tiếp, trong miệng nói nhỏ.“Tim anh bị nướng rồi nhóc ạ!” CHƯƠNG 25Hiểu Hân ngồi sau yên xe Khôi Nguyên mà mắt cứ díu lại. Cả buổi sáng đến trưa, cả đội liên hoan ăn uống ầm ĩ, chưa kể Mai Phương kéo cô đi tham quan hết chỗ này đến chỗ kia, mỏi nhừ cả chân. Lúc mới lên xe đi về Hiểu Hân vẫn còn tỉnh táo vì có Mai Phương nói chuyện dọc đường. Khi cả nhóm chia tay mỗi người một ngả về, thì đoạn đường này chỉ còn mỗi Hiểu Hân và Khôi Nguyên. Hiểu Hân buồn ngủ không cưỡng lại được liền giựt lưng áo Khôi Nguyên“Chú cho dừng xe ở trạm xe buýt đi, tôi đi xe buýt về cũng được.”Nghe giọng nói có chút buồn ngủ của Hiểu Hân, Khôi Nguyên dừng xe lại.“Sao buồn ngủ hả, hay dừng xe ở đây anh bắt taxi cho em về, em đi xe buýt không an toàn nhỡ ngủ quên qua cả bến thì sao.”Hiểu Hân xuống xe liền ngồi xổm xuống, lấy hai tay ôm gối, gục đầu xuống muốn ngủ. Hiểu Hân có tật về ngủ, hễ có cơn buồn ngủ là không sao cưỡng lại được, cho dù đã uống cả coffee lẫn trà cũng không sao tỉnh táo được.Khôi Nguyên mở máy di động gọi, lát sau có một chiếc taxi tới đón. Khôi Nguyên mở cửa xe cho Hiểu Hân vào sau đó yêu cầu tài xế mở cốp xe phía sau để nhét xe đạp vào.Hiểu Hân tựa đầu lên cửa xe định ngủ thì thấy cửa xe đối diện mở Khôi Nguyên bước vào.“Chú không phải đi cùng tôi đâu, tôi tự trả tiền xe được.”Khôi Nguyên cười ghé vào tai Hiểu Hân nói nhỏ.“Em có biết là em rất nặng không. Đạp xe đèo em cả buổi tôi cũng mỏi lắm rồi. Em trả tiền xe coi như trả ơn tôi đi.”Hiểu Hân nhìn Khôi Nguyên trân trối, trong lòng thầm nghĩ “ai thèm đi nhờ xe chứ, chú có thể không cần trở tôi mà”“Ngủ đi nhóc! Tôi cũng bị lây cơn buồn ngủ của em rồi.” Khôi Nguyên cười lấy tay xoa đầu Hiểu Hân.Hiểu Hân gạt tay Khôi Nguyên ra, sau đó khoanh tay dựa đầu vào cửa xe yên tâm ngủ._o0o_“Hân! Về đến nơi rồi” Khôi Nguyên lay vai Hiểu Hân.Hiểu Hân hé mắt nhìn ra ngoài cửa xe. Xe đã đến đầu cửa khu nhà, chỉ cần từ đây đi bộ qua 3 lô nhà là sẽ tới nhà cô.“Dừng ở đây đi ạ!”Hiểu Hân mở ba lô để lấy tiền thì Khôi Nguyên đã nhanh tay rút ví ra trả tiền xe.“Cảm ơn chú! Tôi có thể tự đi bộ về từ đây.”Khôi Nguyên nhận lại xe từ trong cốp cũng định đạp xe đi luôn, anh biết Hiểu Hân không muốn anh đưa về tận cửa.Cả hai đang định tạm biệt nhau tại đây thì có một giọng phụ nữ gọi tên Hiểu Hân.“Hiểu Hân!”Hiểu Hân nghe thấy có người gọi mình liền quay lại. Mắt cô mở lớn khi thấy bà Gia Hân đến tận đây tìm mình.“Cháu chào cô!” Khôi Nguyên mở lời trước.Bà Gia Hân tiến lại gần hơn, bà đưa mắt nhìn người con trai đang đứng cạnh Hiểu Hân một lát, sau đó nhìn Hiểu Hân nói.“Mẹ chờ con ở đây lâu lắm rồi. Mẹ có chuyện muốn nói với con.”Hiểu Hân im lặng không nói, giây lát sau cô ngước lên nhìn Khôi Nguyên. Khôi Nguyên mỉm cười nhẹ, lấy tay đặt nhẹ lên vai Hiểu Hân.“Anh về đây, em sẽ ổn chứ?”Hiểu Hân không đáp chỉ gật nhẹ.“Xin phép cô cháu về!” Khôi Nguyên nói rồi liền leo lên xe đạp phóng đi.Bà Gia Hân tiến đến nắm lấy bàn tay Hiểu Hân nhưng Hiểu Hân không rụt tay lại khiến bà mừng rỡ.“Đi uống nước với mẹ một lát nhé.”Hiểu Hân không phản đối đi theo bà lên taxi ngay gần đó. Xe di chuyển ra ngoài khu đến một quán coffee nhìn rất trang nhã.”Bà Gia Hân định ngồi xuống cạnh Hiểu Hân nhưng do thái độ ngồi lùi lại xa lánh khiến bà Gia Hân phải chuyển sang ghế đối diện.“Hôm nay mẹ đã gọi cho cha con, mẹ muốn đón con ăn tết với mẹ năm nay.” CHƯƠNG 25 (2)Hiểu Hân đang cúi xuống khuấy ly nước, nghe bà Gia Hân nói vậy thì hết sức ngạc nhiên.“Tại sao?”“Sao con lại hỏi vậy. ” Bà Gia Hân với