
đó giữ chặt lấy cô nàng của mình với minh chứng: “Cô ấy là của tôi” đó sao? Nhưng mà sự thật thì luôn luôn phũ phàng. Và đôi khi nó không để cho con người ta kịp chuẩn bị để chống đỡ.
Cô suy nghĩ một hồi, rốt cuộc cũng nặn ra được một lý do tương đối là… có lý.
“Vì em ăn rất xấu.”
“Ờ. Cực kỳ xấu.”
Cô tức tối dập điện thoại, ôm một bụng ấm ức chà đạp anh trong tư tưởng.
Tin nhắn tới.
“Anh qua nè.”
Nhẹ như mây trôi gió thoảng, nhưng đủ sức cuốn bay mọi khó chịu trong lòng.
……..
Cô và anh hẹn nhau tại một quán đồ Nhật. Cô vốn có sở thích ăn uống, có những đêm ngồi ôm lap thẩn thơ một mình chỉ để ngắm hình các món ăn trên mạng, hay có hôm cùng bạn bè lê la khắp các góc phố để tìm kiếm những món ngon dân dã. Khác với cô, anh không thích ăn uống lắm, khi ăn lại cực kỳ khó tính, có cảm giác con người như anh sẽ phù hợp với những quán ăn sang trọng hơn (mặc dù anh cũng thường xuyên dẫn cô đi lang thang quán xá). Quán Nhật này anh tình cờ biết được trong một lần đi gặp khách hàng, anh cũng không để tâm gì nhiều, nhưng khi cô phát hiện ra anh đi ăn món ngon mà không báo cho cô một tiếng, cô lập tức dở trò giận dỗi. Cuối cùng anh phải xuống nước, hứa sẽ dẫn cô đi cho thỏa lòng mong ước, nhưng công việc bề bộn khiến anh loay hoay mãi không dứt ra được, rốt cuộc cũng gần như quên mất. Mãi đến hôm nay mới có cơ hội dẫn cô đi thực hiện một lời hứa đã sắp phủ rêu phong.
Quán có không gian khá ấm áp và yên tĩnh. Mỗi bàn là một gian riêng nho nhỏ được ngăn cách hai mặt với các bàn khác qua một tấm phiên mỏng bằng giấy dán trên khung gỗ. Cô và anh chọn một bàn sát cửa sổ, cô vẫn luôn có thói quen đưa mình vào một góc nhỏ, ánh đèn vàng nhè nhẹ chiếu lên khuôn mặt cương nghị của anh khiến cô có cảm giác vừa an toàn vừa bình thản. Tại chỗ ngồi của cô, đưa mắt qua là đã có thể thâu tóm một góc cảnh đêm thành phố, từng dòng xe đổ xuống như một dải thiên hà chầm chậm xuôi dòng, không có tiếng còi inh ỏi, không có tiếng nhạc xập xình, cảnh đêm như một bức hình động khẽ lồng vào âm thanh của một bản nhạc Nhật với giai điệu nhẹ nhàng. Cô mỉm cười mãn nguyện, đôi khi cảnh đẹp không phải vì cảnh đẹp mà bởi lòng người vẫn luôn lấp lánh hạnh phúc.
……………………………
Sáng thứ năm.
Mở điện thoại check mail như thường lệ, cô khẽ nhíu mày, là một địa chỉ vô cùng quen thuộc, dù đã cố tình không giữ liên lạc, nhưng cuối cùng nó vẫn luôn được ghi nhớ trong trí óc cô. Đó là mail của chị. Là chị gái cô. Cũng chính là… “cô ấy”.
“Chín giờ tối mai ra sân bay đón chị.”
Đáy lòng rơi lộp bộp. Dẫu biết ngày chị trở về là không thể tránh khỏi, nhưng cô vẫn luôn hy vọng rằng chị đi lâu một chút, chỉ cần thêm một chút nữa, cho cô thời gian khiến anh trở thành của mình, cho anh thời gian để quên đi hình bóng chị. Chuyện của cô và anh vừa mới tốt đẹp được một chút, nếu chị trở về lúc này, có khi nào…
Nhiều lúc cô tự giận chính mình, tại sao mình không phải là người sinh ra trước. Nếu mình đến thế giới này trước chị một bước, liệu có phải người anh yêu sẽ là cô? Nếu người đó là cô, cô sẽ vĩnh viễn không bao giờ làm anh tổn thương, sẽ vĩnh viễn không bao giờ rời bỏ anh như chị đã làm. Nhưng nếu chỉ là nếu mà thôi. Và cô phải chấp nhận sự thật rằng cả đời này cô là người đến sau.
Người ta nói rằng, trong tình yêu vốn dĩ không quan trọng trước sau, mà ai mới là người ở lại sau cùng. Chị có thể là người anh gặp đầu tiên, là mối tình đầu tiên của anh, cũng là người anh yêu nhất. Nhưng người cuối cùng bên anh sẽ là cô. Từ ngày chị rời đi, cô tự cho mình một cơ hội, giành lấy anh, giữ anh ở bên mình, khiến anh nhìn thấy và chấp nhận tình cảm của cô trong thời điểm anh đau khổ nhất. Cô biết điều cô làm là không công bằng với chính bản thân mình, nhưng cô sẵn sàng đối mặt với mọi thử thách để có anh. Quá khứ đã một lần buông tay vì người anh yêu là chị, nhưng hiện tại cô sẽ không nhường nữa. Tình cảm vốn là thứ đấu tranh mà có. Cô sẽ không thua bất cứ người con gái nào, dù cho đó có là chị. Cô sẽ không từ bỏ thủ đoạn nào để giành được anh. Kể cả sử dụng sự trong sạch của chính mình.
Cô biết lúc anh yếu đuối nhất sẽ cần một chỗ dựa. Tình cảm giành được trong khoảnh khắc đó có thể không thật. Nhưng cô vẫn luôn hy vọng tới một ngày, anh sẽ không coi cô là người thay thế nữa. Anh sẽ thôi nhìn xuyên qua cô để thấy hình bóng chị. Cô tin tưởng bản thân, cũng tin tưởng anh, rằng sẽ có một ngày, thứ tình cảm nảy sinh giữa anh và cô là thứ tình yêu chân thật. Những ngày qua ở bên anh là những thời khắc ngọt ngào nhất cuộc đời cô. Có những lúc cô tưởng như đã chạm tới trái tim anh, có những lúc lại chợt nhận ra tình yêu của anh xa vời như vậy. Ranh giới giữa yêu và không yêu vốn dĩ mỏng manh như làn khói trắng, cô lạc trong sương mù, lạc trong cảm xúc của chính mình, vô vọng kiếm tìm tình yêu từ người con trai vô tình đó.
Xóa mail vừa nhận được, cô soạn cho anh một tin nhắn mới.
“Nhớ anh.”
Không có tin hồi đáp.
…………………
9:10 mới có mặt ở sân bay, chưa nhìn thấy chị đã thấy một bóng lưng cực kỳ quen thuộc. Khi yêu, người ta vẫn luôn bỗng dưng trở nên nhạy cảm như t