
h ta im lặng, mày khẽ nhướng lên, đầy nghi ngờ.
“Hôm nay không đi ăn với anh, anh theo em về tận nhà.”
Cô trợn trắng mắt. Uy hiếp. Đây rõ ràng là uy hiếp.
“Hơ, tùy anh.”
Nói rồi cô dắt xe đi về.
………….
Lần đầu tiên gặp Thành, cô có cảm giác anh ta là một người khá thành thật, nhưng vào thời điểm này, khi anh ta đứng trước cửa nhà cô và dường như không muốn rời đi, cô lại cảm thấy khuôn mặt đang cười kia chứa không ít toan tính. Khóe môi giật giật. Có khi nào cô rước sói về nhà không đây.
Vẫn do dự trước cửa nhà.
“Em không định mời anh vào nhà một chút sao.”
“Không.” Cô thẳng thừng từ chối.
“Tại sao?” Anh ta liếc nhìn cánh cửa sau lưng cô.
“Một nam, một nữ, vô nhà làm gì?”
“Anh thấy có nhiều hơn một nam thì phải.” Mắt nhìn chằm chằm sau lưng cô.
Cảm thấy có chút không đúng, cô xoay người lại, thấy anh hiên ngang khoanh tay dựa cửa nhà mình.
Cô thầm thở dài một hơi. Hôm nay thật là một ngày kỳ quái.
…………………
Sài Gòn chỉ có hai mùa: mùa nóng và mùa nóng hơn. Nhưng cho dù có nóng thế nào đi nữa cũng không thể gây ra áp suất cao tới mức này chứ. Nhà cô như chứa tới hàng nghìn tia điện sẹt, lửa nóng hừng hực đốt tứ phía.
Hai người đàn ông ngồi trong nhà cô lúc này, đang sử dụng ngôn ngữ của người hành tinh M để nói chuyện sao? Chỉ im lặng và lườm nhau. Cô có chút quẫn bách. Không hiểu tình huống lúc này là như thế nào.
“Lấy nước mời khách đi Nơ.” Anh phá vỡ sự im lặng trước. Hàm ý, anh là chủ, người kia là khách.
Cô lật đật chạy vào bếp thực thi nhiệm vụ.
Khi hai cốc nước vừa được đặt xuống trước mặt hai đối tượng được gọi là “khách” – theo sự hiểu biết của cô, âm thanh lạnh lẽo rít qua kẽ răng của anh lại vang lên bên cạnh.
“Không giới thiệu bạn với anh sao?” Lòng thầm mắng cô ngu ngốc.
Cô ngẩn ra, vẫn không có phản ứng.
Thành khẽ nhếch môi cười. Chủ động chào hỏi.
“Chào anh, tôi là Thành, đồng nghiệp của Nơ. Tôi đã gặp anh khi ở Đà Lạt.” Hàm ý, anh chỉ là anh trai mà thôi.
“A, gọi thân mật như vậy.” Lại liếc nhìn cô.
Cô vẫn đang đóng băng.
“Cả công ty đều gọi cô ấy như vậy.” Giọng Thành vẫn chứa ý cười như cũ.
Hiệp này, Thành thắng.
Sao cô có cảm giác chính cô là người đang phải hứng chịu đợt sét này vậy.
……………………….
Tiễn Thành ra khỏi cửa, anh ta còn không quên tặng cô một nụ cười tỏa nắng giữa đêm đen.
“Mai gặp lại ở công ty nhé.”
Cô cảm thấy một luồng áp lực từ phía sau lưng. Âm thầm mắng Thành cả trăm ngàn lần, hận không thể đạp một cước vào cái bản mặt như hoa của anh ta, tốt nhất là đá anh ta văng tới tận mặt trăng, vĩnh viễn không bao giờ trở về nữa.
Bực!
Tiễn đi khuôn mặt gắn đầy bông kia, cô lại chào đón một khuôn mặt đầy mây. Anh vẫn mím chặt môi, nhìn cô, không nói câu nào.
Hai người cứ đứng ở cửa, mắt to trừng mắt nhỏ một hồi. Rốt cục, anh xoay người vào nhà, đóng cửa lại, như kiểu nhà này là của anh, cô là người không được tiếp đón vậy.
Ngây người trước cửa một lúc lâu. Nghĩ nghĩ lại thái độ của anh từ chiều tới giờ. Có gì đó không bình thường. Là gì nhỉ? Nếu là anh bình thường sẽ như nào nhỉ? Trong đầu chợt lóe lên. Cô đạp cửa xông vào nhà. Anh đang ngồi khoanh tay xem tivi trên ghế sô pha, quay lưng về phía cô, vẫn giữ nguyên bộ mặt táo bón vạn năm không đổi. Cô vòng tay ôm cổ anh từ phía lưng ghế dựa, ghé môi vào tai anh thầm thì.
“Ghen sao? Là ghen sao? Phải anh ghen không?”
Anh nhăn mặt, khẽ nghiêng người qua ghế, kéo cô lật cả người nằm lên ghế sô pha. Tư thế mờ ám. Cô ở dưới, anh ở trên. Môi mỏng khẽ mở, anh khẽ nhấn mạnh từng chữ.
“Anh. Không. Ghen.” Rồi xoay người đứng dậy, lấy áo khoác đi về.
Cô gái nhỏ vẫn còn ngây ngô nằm trên ghế. Khóe môi vẫn còn vương nụ cười. Nói vậy là ghen. Ghen thật rồi. Anh ghen. Có phải là đã yêu cô rồi không? Lần này, có phải là đã động tâm với cô thật rồi. Nếu không anh sẽ không cư xử như vậy. Cô tự tin, lần này tự tin là anh có cảm giác với mình thật rồi. Như một người yêu thực sự, chứ không phải một người tình, hay một cô em gái.
Tối đó, có một cô gái ôm gối cười hạnh phúc, cả đêm mất ngủ.
Chương 5
Ghen là một nghệ thuật khi người ta biết sử dụng nó như một lợi thế. Về một mặt nào đó, đối với một số người có thần kinh cảm xúc thô, ghen lại trở thành một thảm họa khôn lường.
Tan sở, cô hí hửng nhắn tin cho anh, mưu đồ một buổi hẹn hò lãng mạn, tiện thể dỗ dành kẻ – đang – ghen là anh.
“Honey, đi ăn với em đi.”
“Không đi.” Gần như rep ngay lập tức.
“Tại sao?”
“Đi với thằng kia kìa.” Lại với tốc độ sấm sét.
“Thằng nào?”
“Đồng nghiệp đó.” Ở đây dường như có mùi thuốc súng.
“Tại sao em phải đi với anh ta?”
“Thế tại sao phải đi với anh?”
Cô: Đứng hình năm giây.
Trước khi bước chân vào tình yêu đầu đời với anh, cô đã có hàng ngàn hàng vạn lần tự tưởng tượng về câu chuyện tình yêu sặc mùi công chúa của mình. Khi có một chàng trai xuất hiện với vai trò của người thứ ba, nam chính sẽ có cơ hội nhận ra giá trị thực sự của cô nàng mà anh ta vẫn luôn cho là “không ai thèm ngó”. Sau đó sẽ là chuỗi ngày ngọt ngào vì chiến dịch giành lại lãnh thổ của chàng trai. Chẳng phải khi ghen các chàng trai sẽ tỏ ra cực ngầu sau