
ực này, không định giở trò gì đó chứ. Ta hoài nghi liếc nhìn La Yến Thanh, ả lại ra vẻ hiểu rõ Tư Mã Hiển Dương, vuốt mông ngựa nói: “Môn chủ anh minh, nên bớt sinh chuyện rắc rối”.
Nhảm nhí, ta khinh thường nghĩ, trong mắt La mỹ nhân tràn đầy ái mộ trần tục a, đến chỗ vắng vẻ ít người là bớt sinh chuyện rắc rối sao? Ta có cảm giác chỗ này ngược lại còn nhiều chuyện rắc rối hơn thì có.
Ta cùng với Tiểu Liên liếc mắt nhìn nhau, chần chừ bước vào.
Quán trọ không lớn, cũng hai tầng như những quán trọ khác. Đại sảnh bày biện mấy cái bàn xiêu xiêu vẹo vẹo, phía trên phủ một lớp tro bụi dày, dường như đã lâu chưa có người quét dọn.
“Anh có thể tiết kiệm chút tiền ở trọ rồi nha”, ta một câu hai ý giễu cợt nói.
Đôi mắt đen của Tư Mã Hiển Dương ngẩng lên, vừa định nói chuyện, lại nghe một giọng nữ nũng nịu từ trên lầu hai: “Mấy vị khách quan, nghỉ ngơi hay là ở trọ?”.
Bà nội nó, chủ quán là nữ, không phải là quán trọ Long Môn thật đó chứ…
Vừa dứt lời, chủ quán xuất hiện, ta nghĩ rằng ta sẽ gặp một cô gái xinh đẹp giống như giọng nói của nàng, ai ngờ lại là một cô gái xấu xí.
Nàng cười khanh khách, vẻ ngoài cũng coi như đoan chánh, chỉ có điều làn da ngăm đen, làm cho người ta hoài nghi nàng là tổ tông hoặc là hậu duệ của Bao đại nhân.
Nếu như ta đứng bên cạnh nàng, lập tức da thịt ta sẽ trở nên trắng nõn khả ái. Nghĩ tới đây, ta sinh ra rất nhiều hảo cảm đối với nàng.
(Tiu Ú: trơ trẽn -__-| | |)
“Ở trọ”, Tư Mã Hiển Dương thậm chí không liếc nhìn nàng lần thứ hai.
Nàng cười duyên một tiếng, “Mời đi theo Tương Ngọc”.
…
Ta đờ người, không phải đó chứ?[2'> [@sieunhanu.wordpress '>g1b4g4g
Phòng khách cũng đã sửa sang lại sạch sẽ, ta cùng với Tiểu Liên và La Yến Thanh một phòng, Tư Mã Hiển Dương một mình một phòng.
Ta kéo kéo cô chủ quán, “Cô… Họ Kim à?”. [@sieunhanu.wordpress '>a25s5ef
Nàng ngừng lại, xoay người cười nói: “Chẳng lẽ cô nương quen biết Tương Ngọc sao?”.
“Không quen không quen”, ta sợ hãi đến mức nhảy về phía sau một bước, “Ta đoán đại thôi”.
Tư Mã Hiển Dương cũng ngạc nhiên nhìn sang, hẳn là anh ta cũng đang nhớ lại bà chủ của hắc điếm kia.
Sau khi Kim Tương Ngọc rời đi, Tư Mã Hiển Dương ra lệnh cho La Yến Thanh mấy câu, ta vểnh lỗ tai cũng không nghe được gì, định bụng không thèm quan tâm nữa. Bây giờ tới vấn đề chính, phòng khách tổng cộng có hai giường, La Yến Thanh một giường ta một giường, vậy thì Tiểu Liên ngủ ở đâu…
Nếu ta ngủ cùng giường với La Yến Thanh, thì Tiểu Liên quả quyết không yên lòng, nói tình nói lý cũng không được.
Nếu ta ngủ cùng giường với Tiểu Liên, tiểu tử sinh trưởng ở thời phong kiến này tất nhiên cũng không đồng ý.
Cho nên, ta phẩy tay với Tiểu Liên, “Mặt đất rất rộng rãi”.
Tiểu Liên nhận lệnh gật đầu, xem ra cậu ta vô cùng muốn bắt chước Tiểu Long Nữ ngủ trên sợi dây trong không trung.
La Yến Thanh bước vào, không khí trong phòng lập tức bị đè nén, ta không dám mở miệng nói gì, nói thật La mỹ nhân này tính tình cứ như giá cổ phiếu trên thị trường, nói thay đổi là thay đổi được ngay.
Cộc cộc, cộc cộc cộc.
Có người gõ cửa, Tiểu Liên đi tới mở cửa, là Kim Tương Ngọc. Trong tay nàng bưng một chậu nước, bốc hơi nóng ồ ồ.
“Ta tới đưa nước nóng…”, nàng nhìn chung quanh căn phòng, “Thật xin lỗi, tiểu điếm chỉ có hai phòng… Nếu như tỷ tỷ không chê, vậy tới ở cùng phòng với ta đi?”.
Ta tự ngẫm nghĩ một chút, không cần biết Kim Tương Ngọc có phải mở hắc điếm hay không, nhưng một thiếu nữ tuổi thanh xuân sống độc thân ở nơi hẻo lánh này kinh doanh quán trọ, ngay cả một gã sai vặt cũng không có, đúng là khả nghi. Ta không đi với nàng được, nếu Tiểu Liên đi cùng nàng, để ta và La Yến Thanh ở chung một chỗ cũng nguy hiểm, như vậy… Kêu La Yến Thanh đi cùng nàng đi?
Ta và Tiểu Liên bốn mắt lấp lánh nhìn La Yến Thanh.
La mỹ nhân dường như phát giác ý đồ của chúng ta, lạnh lùng quay mặt, dường như đã quyết định không để ý đến chúng ta. Ta cười nói: “Cái này, Tương Ngọc cô nương, không cần khách khí, chúng ta chỉ chịu đựng một đêm là được rồi”.
“Ngươi đi cùng cô ta đi”, La Yến Thanh đột nhiên nói.
Lòng ta đông lạnh, bà nội nó, ả này rõ ràng muốn mượn đao giết người, ả chỉ ước gì Kim Tương Ngọc là một kẻ giết người quen tay dọn xác ta quách cho xong.
Ta nhìn nhìn ả, trong mắt viết mấy chữ: Ta sẽ tố cáo với Tư Mã Hiển Dương.
La Yến Thanh “sượt” một tiếng rút trường kiếm ra, không nói lời nào, tỏ vẻ uy hiếp.
Từ khi nào ả lại có thêm một thanh trường kiếm thế? Trời muốn giết ta a…
Tiểu Liên vừa định nói chuyện, Kim Tương Ngọc lại kéo tay ta, “Cô nương đừng khách khí, Tương Ngọc cũng sẽ không ăn thịt cô mà”.
Ta run lên, sao cô lại không chứ, cái mà cô rành nhất chính là ăn thịt người mà…
Ta một bước đi ba bước lùi lủi thủi theo phía sau Kim Tương Ngọc, Tiểu Liên à, buổi tối ngươi nhất định phải tới cứu ta a…
Kim Tương Ngọc đi phía trước không nói tiếng nào, trong tay cầm một cái chân nến. Nhìn từ phía sau, ánh lửa rọi lên mặt nàng, khuôn mặt vốn đã không đẹp đẽ gì lại càng lộ ra vẻ âm trầm cực kỳ.
Ta nuốt nước miếng, không dám nói lời nào. Nhưng mà không lâu sau liề