The Soda Pop
Nguyên Kỷ Nguyên Nhan

Nguyên Kỷ Nguyên Nhan

Tác giả: Niếp Kiển Tù Đoàn

Thể loại: Truyện dài tập

Lượt xem: 327561

Bình chọn: 8.00/10/756 lượt.

ảm thấy chưa đủ thật, liền bồi thêm một câu: “Nha hoàn Kỷ gia đều như thế”.

La Yến Thanh vừa nghe vậy nổi lên lòng háo thắng, “Vậy chúng ta thủ đấu một trận đi”.

… Tiểu Liên à tự ngươi gây nghiệt a. [@sieunhanu.wordpress '>2m5h1d5

Ta đành phải đi vuốt mông ngựa, “La tả sứ xinh đẹp nhất giang hồ, võ công cũng là số một, sao có thể hạ mình so đo với một tiểu nha hoàn chứ”.

“Ý ngươi là lúc nãy ta ra tay với các ngươi là mất thân phận ta sao?”.

“A, ta không có ý này…”.

Nhìn trong mắt ả toát ra sát khí, ta ràn rụa nước mắt trong lòng: Hình như ta càng nói càng hư chuyện.

“Triển Nhan!”.

Trong giây phút mấu chốt cuối cùng, một người vô cùng đẹp trai từ trên trời bay xuống.

“Tư Mã Hiển Dương!”, ta lao về phía anh ta, nhận được ánh mắt khinh bỉ của Tiểu Liên.

Nhưng mà cũng không nói nhảm, anh ta cũng không hỏi Tiểu Liên từ chỗ nào chui ra, trực tiếp ném ta lên xe ngựa.

“Không còn thời gian, đi mau!”.

Ta cùng với tiểu Liên ngồi trong xe ngựa thở phào: Bà nội nó, rốt cuộc cũng được đi.

Chương 44

La Yến Thanh ngồi bên ngoài vội vàng đánh xe ngựa, Tiểu Liên hai gò má ửng đỏ, dường như không thích ứng với váy áo của con gái, tựa hồ cả nửa thân dưới đều mất cảm giác, ta đang định giễu cợt cậu ta thì Tư Mã Hiển Dương chui lên xe, hai người chúng ta lập tức ngậm miệng, sáu con mắt bắt đầu thi nhau mắt to trừng mắt nhỏ, một hồi lâu không ai nói gì.

“Triển Nhan”, Tư Mã Hiển Dương bất ngờ nói: “Cô bị thương sao?”.

Ta lau khóe miệng, quả nhiên còn vết máu. Tư Mã Hiển Dương vươn tay, Tiểu Liên lại đột nhiên đưa tay ra ngăn anh ta, vẻ mặt như con chó nhỏ đỡ cho chủ.

Tư Mã Hiển Dương nhìn Tiểu Liên chằm chằm một hồi lâu, “Ta nghe La tả sứ nói, nàng là tỳ nữ Tiểu Liên nhà mẹ cô?”.

“A, ừ”, ta không chút nghĩ ngợi liền nói: “Tiểu Liên, mau tới tham kiến Tư Mã Môn chủ”.

Liên gia trên dưới đều do hữu sứ La Huỳnh Thạch của Triêu Thánh Môn giết chết, e rằng Môn chủ cũng không tránh khỏi liên quan. Tiểu Liên bộ dạng thanh tú động lòng người, che đi hận ý trong mắt, cứng ngắc khom người, “Tỳ nữ Tiểu Liên, tham kiến Môn chủ”.

Tư Mã Hiển Dương lại không trả lời, anh ta nhíu mày, “Triển Nhan, tôi nhớ rằng cô đã nói, năm năm trước cô tới đây… Có nhà mẹ đẻ còn có nha hoàn sao?”.

Máu trong người ta lập tức đóng băng, bà nội nó, suýt chút nữa đã quên mất cái sự cố này.

“Ách”, ta khựng một chút, “Thật ra thì…”, ta lặng lẽ ghé vào lỗ tai anh ta, “Ta là linh hồn xuyên qua!”.

Thêu dệt đi, tận tình thêu dệt đi, làm cho chuyện xạo càng lúc càng xạo đi.

Khổ nỗi tầm hiểu biết của ta về địa lý phong tục nơi này có hạn, không thể làm gì khác hơn là ném hết cục diện rối rắm cho Tiểu Liên. Tiểu Liên thêu dệt không một chút sáng tạo, hiển nhiên chính là kể lại phiên bản Liên gia bọn họ bị diệt môn.

Tư Mã Hiển Dương liếc mắt nhìn ta, khuôn mặt tuấn dật dường như sáng lên. Ta đột nhiên phát hiện ra, anh ta hình như đã không còn giống Tô Hà, vẻ mặt Tô Hà rất dịu dàng, có lẽ, trải qua chuyện như vậy, còn ai có thể nữa dịu dàng nữa đâu?

“Tiêu phủ ra sao rồi?”. [@sieunhanu.wordpress '>n2x41c5f

“Bọn họ không tìm được cô”, Tư Mã Hiển Dương thấp giọng nói: “Triển Nhan, khoảng thời gian cô mất tích, có phải đã tới hoàng cung hay không?”.

Ta kinh ngạc, “Làm sao anh biết?”. [@sieunhanu.wordpress '>s1c1g74

“Tiêu Kiến Nhân hình như nhớ ra cô là ai, đột nhiên muốn giết cô”, Tư Mã Hiển Dương nói: “Tôi đồng ý thi hành nhiệm vụ giết cô, mới có thời gian dẫn cô đi, nếu không đêm qua cô đã mất mạng”.

Nhớ ra ta là ai?! Đúng rồi, Tiêu Kiến Nhân nhớ ra ta chính là tiểu nha hoàn mà Niệm Vãn muốn dẫn đi, nếu như đã vào cung, lại xuất hiện bên trong phủ của lão tất nhiên là có ý đồ bất chính, không cần nghĩ cũng biết ta là gian tế, mà cho dù ta thật sự là gian tế đi nữa, thì lão vẫn tính sai một bước. Đoán chừng lần trước khi gặp Tiêu Kiến Nhân, phấn trên mặt đã lau bớt, nên ngay lúc đó lão không nhận ra ta, nếu không lão nương sớm đã bị lão xử ngay tại chỗ rồi.

“Sao cô lại vào hoàng cung?”, anh ta nghi ngờ hỏi.

Ta lập tức nói hết chuyện Niệm Vãn cho anh ta thông suốt, chỉ lược bớt chuyện Dạ Kiếm Ly, để tỏ lòng ta không hề giấu diếm với Tư Mã Hiển Dương, ta còn kể lại đơn giản chuyện Hoắc tiên sinh nói cho ta biết. Tư Mã Hiển Dương nhíu lông mày, vẻ mặt có chút mất tự nhiên, nhưng cũng không kinh ngạc lắm, trong lòng ta hiểu ra, đúng vậy, nếu anh ta và Nhị hoàng tử có quan hệ, tất nhiên cũng biết những chuyện này.

Rất nhanh đã ra khỏi rừng cây, Tư Mã Hiển Dương ngồi một bên nhắm mắt không biết đang suy nghĩ gì, La Yến Thanh vẫn lo đánh xe ngựa, ta và Tiểu Liên lần lượt ngủ, mà chỉ có ta là ngủ thật, còn Tiểu Liên là giả ngủ. Chờ đến khi ta tỉnh lại, bầu trời đã nổi lên màu đỏ, ta vén rèm cửa sổ, cái trấn nhỏ này có chút tiêu điều, trên đường phố không có bao nhiêu người, ta thanh tỉnh được chút ít.

Xuống xe ngựa, ta mới phát hiện ra Tư Mã Hiển Dương lại chọn một cái quán trọ cách biệt bên ngoài trấn, cách trấn ít nhất cũng phải mấy trăm thước. Trong trấn rõ ràng có nhiều quán trọ như vậy anh ta không chọn, lại chọn cái quán trọ Long Môn[1'> hư hư thực th