
, hắn từng đội mũ sa, cũng có khi không đội, hơn nữa người gặp qua đều nói hắn đẹp, rõ ràng mặt hắn cũng không phải là không ai được nhìn, nhất định là chỉ có một số người tuyệt đối không được nhìn mà thôi.
Còn Tư Mã Hiển Dương nữa, Triêu Thánh Môn đột nhiên cảm thấy hứng thú với Trung Nguyên hẳn là có âm mưu, nhưng anh ta đến gần Tiêu Kiến Nhân rốt cuộc muốn làm gì? Trước khi Tư Mã Hiển Dương lẻn vào Tiêu phủ, từng hỏi thuộc hạ một câu “người kia có tới không”, “người kia” tám chín phần chính là Niệm Vãn.
Nói đến Niệm Vãn, y đường đường là Tam hoàng tử, nhưng tại sao lại xuất hiện ở Đại Hội Anh Hùng? Chẳng lẽ chỉ vì chờ Dạ Kiếm Ly? Hơn nữa nhìn thái độ của Tiêu Kiến Nhân đối với y, rõ ràng cho thấy lão cũng biết thân phận thật sự của Niệm Vãn, chẳng lẽ dã tâm của lão không chỉ ngừng lại ở giang hồ? Lão cùng với Dạ Kiếm Ly là sư huynh đệ, nhưng chưa từng thấy mặt nhau, Dạ Kiếm Ly từ nhỏ đến lớn đều ở Tuyệt Địa Sơn đột nhiên lại xuống núi, ắt có mục đích, huống chi hắn cùng với Niệm Vãn lại dây dưa không rõ, đích thị là quan hệ sâu xa sâu đậm.
Rồi còn bạch y công tử kia nữa, nếu như ta suy đoán không sai, thì hắn chính là Nhị hoàng tử Độc Cô Bạch, không biết con cháu nối dòng hoàng thất rốt cuộc là hỗn loạn như thế nào a…
Ta một cái đầu mà suy nghĩ hai ba vấn đề, chợt thấy một người khoác áo đen đứng ở trong viện, chính là Hoắc tiên sinh.
A đúng rồi, còn có Hoắc Thanh Phong nữa, bức họa trong tay hắn, rồi căn phòng ngủ hiện đại kia, cô gái gọi là Hướng Vãn kia nữa. Mà tại sao hắn phải đi theo bên cạnh Niệm Vãn, nhưng tại sao lại không được mọi người trong triều hoan nghênh, cũng là một bí ẩn.
Ta thật sự không muốn suy nghĩ nữa, phiền thần chết dẫn ta đi giùm đi…
Vẫn phải đối mặt thực tế, ta cố gắng nặn ra một khuôn mặt tươi cười, “Hoắc tiên sinh”.
Hoắc Thanh Phong xoay người, mỉm cười nói: “Ta chờ cô đã lâu, Tiểu Kỷ cô nương”.
… Hắn đang đợi ta? Chẳng lẽ mị lực của nữ chính ta rốt cuộc lại để ột mỹ nam đại thúc tuổi trung niên phát hiện ra?
Ta bỗng dưng muốn khóc quá. [@sieunhanu.wordpress '>er4f86e
Hoắc Thanh Phong hắng giọng một cái, ngay sau đó ý bảo muốn ta đi cùng hắn.
Tình cảnh trước mắt của ta hết sức nguy hiểm, nhưng Hoắc đại thúc này mặc dù tạo cho người ta cảm giác âm trầm khôn khéo, nhưng cũng không giống người xấu, huống chi hắn cũng có rất nhiều điểm nghi ngờ. Nghĩ tới đây, ta sửa sang lại quần áo, theo đuôi hắn đến gian phòng hôm đó.
Hoắc Thanh Phong lãnh đạm rót một chén trà, nói nhỏ: “Mời ngồi”.
Ta đau thắt lưng chỉ muốn đứng, rồi lại không dám dài dòng, đành phải ngồi xuống.
Miệng vừa chạm tới nước trà, cảm thấy một mùi hương thơm ngát xông vào mũi, Hoắc Thanh Phong lại lấy bức họa kia ra, trải lên trên bàn, ánh mắt bắt đầu chìm vào mông lung.
Lần này ta càng được nhìn rõ ràng, đó là một cô gái trẻ tóc ngắn, thanh tú động lòng người, nụ cười mang theo hơi thở hiện đại.
Không khí trong phòng đau thương, ta nhăn nhó nhìn hắn, lão nương số khổ đau thắt lưng a, sao lại đau thế này…
Rốt cuộc đến lúc ta không nhịn được nữa, Hoắc tiên sinh ngẩng đầu, mơ hồ nói: “Hoắc mỗ muốn mời Tiểu Kỷ cô nương nghe một câu chuyện xưa”.
Nghe chuyện xưa… Ta đen mặt.
“Năm đó thiên hạ tranh đấu, giang sơn Trung Nguyên toàn bộ quy về tay Độc Cô gia. Người đó liêm chính yêu dân, coi như là một vị hoàng đế làm tròn trách nhiệm, cho đến ba mươi ba đời sau, Độc Cô Vân Thượng lên kế vị”.
Độc Cô Vân Thượng này chính là ông xã của bà Tiêu Thái hậu, sau này không phải là bị sủng phi hồ ly tinh khác câu dẫn mất đó sao. Ta bĩu môi khinh bỉ.
“Cô nhất định từng nghe nói về tin đồn con nối dòng của hoàng thất, nhưng đó cũng không hẳn là sự thật…”, Hoắc tiên sinh nghiêm túc nói, ta lập tức hưng phấn, quả nhiên là có ẩn tình khác, chẳng lẽ hắn định nói cho ta biết sao?
“Tiêu Thái hậu lên cầm quyền hai mươi năm, không phải là không có nguyên nhân… Cô nhìn bức họa này đi”, Hoắc tiên sinh chỉ vào cô gái, “Nàng chính là sủng phi của Độc Cô Vân Thượng, họ Dạ, tên Hướng Vãn”.
Ta kinh ngạc trừng lớn mắt.
“Trong cuộc đời này của Hoắc mỗ, nàng ấy cũng chính là thiếu nữ duy nhất ta yêu”.
Chương 32
“Trong cuộc đời này của Hoắc mỗ, nàng ấy cũng chính là thiếu nữ duy nhất ta yêu”.
Ta ngẩn người mê mẩn nhìn bức họa cô gái kia, số mệnh cô ấy thật tốt a, xuyên không tới đây chẳng những được làm sủng phi, ăn ngon mặc đẹp đeo vàng đeo bạc, lại còn có một mỹ nam đại thần một mảnh tình cuồng dại…
Hướng Vãn, Niệm Vãn, nghe cái tên này, hẳn là sau khi Dạ Hướng Vãn chết, Độc Cô Vân Thượng vì thương tiếc, nhớ nhung sủng phi nên mới đặt tên cho hoàng tử như thế, nói vậy, Niệm Vãn hẳn phải là hài tử của vị sủng phi đó mới đúng chứ? [@sieunhanu.wordpress '>dr545g1r
Hoắc Thanh Phong dường như đoán được tâm tư của ta, khẽ mỉm cười, “Tiểu Kỷ cô nương cực kì thông minh, nói vậy cũng đã đoán được một hai, chẳng qua trong chuyện này còn có rất nhiều ẩn khúc…”.
Suy nghĩ của ta dừng lại ở đoạn “cực kì thông minh”, Hoắc đại thúc a, ngài nói trắng ra như thế, thừa nhận như thế, thật là làm cho ta nở hoa trong lòng!
“Năm đó ta vốn là Tướng