
iện ra, động tác ẩn núp nghe lén ta ngày càng thuần thục…
Tại sao ta cuối cùng cũng chỉ có thể ép mình vào tình cảnh làm trộm thế này, buồn đời không muốn nói nữa.
“Niệm Vãn, ngươi không còn là đứa trẻ nữa…”.
Ta ngẩn ra, giọng nói này hẳn là Dạ Kiếm Ly.
“Ta không muốn nghe!”.
“Niệm…”.
“Huynh luôn nói ta còn nhỏ, nhưng còn huynh?”. Niệm Vãn dường như đang đứng trước mặt Dạ Kiếm Ly, chỉ nghe y kích động nói: “Huynh không phải chính là nghe thấy Tiểu Kỷ qua đêm trong phòng ta, nên mới…”.
“Ta có việc tới tìm ngươi, không liên quan đến cô ấy”.
“Vậy sao?”, Niệm Vãn cười lạnh, “Tại sao ngày hôm trước huynh không đến, hôm qua không đến, ngày hôm nay lại đến?”.
“Ngươi không nên cố tình gây sự”.
“Huynh luôn xem ta là đứa trẻ… Năm năm trước như vậy, bây giờ cũng như vậy…”.
“Niệm Vãn!”, Dạ Kiếm Ly quát một tiếng, nhưng cuối cùng lại không nói gì nữa.
“Hôm nay huynh đến làm gì?”.
“Giang hồ đại biến, ta sợ ngươi ở đây gặp chuyện không may…”.
“Sợ ta? Huynh sợ Tiểu Kỷ gặp chuyện không may thì có…”.
“Niệm Vãn”, Dạ Kiếm Ly đột nhiên nghiêm túc nói: “Ngươi biết mặt ta không thể để cho nhiều người nhìn thấy, khi đó đụng phải Kỷ Triển Nhan, mắt cô ấy bị mù, ta nguyện ý đi cùng cô ấy chỉ bởi vì có thể thả lỏng, cũng không phải bởi vì cô ấy có cái gì đặc biệt, ngươi rốt cuộc muốn ta phải nói lại mấy lần?!”.
Niệm Vãn không nói nữa, ta ngơ ngác, đột nhiên cảm thấy buồn cười.
Bởi vì ta từng thật lòng cho là, ta đối với Dạ Kiếm Ly, có lẽ có một chút đặc biệt.
Niệm Vãn đột nhiên nói: “Tối nay, Lý tướng quân thắng trận trở về, trong cung mở tiệc mừng, ta sẽ dẫn Tiểu Kỷ đi cùng”.
Ách, có phải chuyển đề tài hơi quá nhanh hay không, ta còn chưa có thương cảm xong mà. Còn nữa, ngươi đi ăn đi uống mắc mớ gì phải mang ta theo.
Dạ Kiếm Ly không nói gì, hai người kia đang làm cái gì thế?
Một lúc lâu sau, Niệm Vãn nói nhỏ: “Tiểu Kỷ, bước ra đi”.
Tại sao mỗi lần ta nghe lén đều bị phát hiện thế này!
Ta nhẹ nhàng vén màn cửa, trong phòng ngủ trống trải, Dạ Kiếm Ly đã không còn ở đây, chỉ có Niệm Vãn chán nản nằm dựa trên giường.
Ta đột nhiên nhớ tới mục đích chạy đến đây, cho nên ấm ấm ức ức nói: “Tối hôm qua ta có chiếm tiện nghi của ngươi không?!”.
Niệm Vãn liếc xéo ta một cái, “Cô ấm ức cái gì, nếu như bị chiếm tiện nghi thì người ấm ức phải là ta chứ”.
Hình như cũng đúng. [@sieunhanu.wordpress '>vs344ekjfn
Lòng ta hơi khó chịu, không chiếm tiện nghi lại bị nói thành chiếm tiện nghi, như vậy mới là ấm ức nhất a.
“Mới vừa rồi đều nghe thấy hết sao?”.
“Ừ”, ta đáp, nhịn xuống cảm giác khó chịu trong lòng, “Ngươi cũng không cần hận ta nữa, chính miệng Dạ Kiếm Ly đã nói, ta đối với huynh ấy không có gì đặc biệt”.
Lông mi Niệm Vãn run rẩy, một lúc lâu không nói gì.
“Tối nay, cũng đừng uống quá nhiều”, ta khuyên nhủ.
“Ta sẽ không say”, Niệm Vãn thản nhiên cười, “Có lẽ, ta cũng chưa bao giờ tỉnh…”.
Lúc trở về phòng ta đột nhiên nhớ ra, ta còn chưa hỏi rõ ràng rốt cuộc có xxoo gì y hay không. Thôi coi như xong, dù sao mọi người cũng đã hiểu lầm, thôi thì ngủ một giấc đi, đến khi tỉnh lại cũng nhẹ nhàng khoan khoái hơn nhiều.
Đột nhiên có người gõ cửa, hẳn là Tam phu nhân, nàng ta cười duyên nói: “Muội muội thật là có phúc, đây là lần đầu tiên điện hạ mang Phu nhân đến yến tiệc hoàng cung đó nha”.
Ta nhìn nàng ta cầm bộ váy hoàng cung hoa lệ trong tay, trái tim tiếp tục đập thình thịch, vội nói: “Dự yến tiệc hoàng cung có cái gì hay sao?”.
“Dĩ nhiên, trong yến tiệc hoàng cung có thể nhìn thấy Tiêu Thái hậu, mẫu thân của điện hạ, đây quả thực không khác ý định tuyển Hoàng phi vào cung a”.
Tam phu nhân có chút ghen tỵ, trong lòng ta đột nhiên hiểu ra, chẳng trách vì sao Niệm Vãn lúc ấy lại nói như vậy, hóa ra là vẫn muốn thử dò xét Dạ Kiếm Ly.
Trong lòng ta cười khổ, Dạ Kiếm Ly căn bản không cần ta, y cần gì phải làm vậy.
Ta nhanh chóng xông vào gian phòng cách vách, một thiếu nữ thanh tú đang muốn thay quần áo.
“Nhược Cửu!”, ta thở dốc nói: “Có hứng thú…tham gia yến tiệc hoàng cung không?!”.
Chú thích:
[1'> đây là đoạn hồi tưởng của Tiểu Kỷ về một người trong quá khứ, không phải của Niệm Vãn
Chương 28
Chương 28
Màn đêm buông xuống, ta nhàn nhã đi dạo, không biết Nhược Cửu bên kia ra sao rồi, nhưng ta nhất định phải đi trốn trước đã, chỉ mong Niệm Vãn sẽ không tức giận với ta.
Làm Hoàng tử phi không phải là không tốt, làm bà xã của mỹ nam cũng không phải là không tốt, huống chi lần này là siêu cấp mỹ nam có tiền có quyền. Nếu nói cứ như vậy ở lại cổ đại mà sống cũng không tệ, có ăn có uống có mỹ nam, chỉ tiếc là ta thật sự không muốn dính vào chuyện lục đục trong hoàng cung, nhưng mà hình như ta đã dính vào rồi… Quan trọng nhất là, trong lòng Niệm Vãn không có ta, cũng không có mười chín phu nhân kia, nếu ta làm Hoàng tử phi thật, chỉ sợ cuối cùng cũng sẽ thê thảm giống như mười chín cô gái kia.
Lòng ta thê lương, sau khi đến nơi này, đầu tiên là Lộ Văn Phi không thích ta, Dạ Kiếm Ly cũng chỉ xem ta như trò tiêu khiển, Tư Mã Hiển Dương quan tâm ta đơn giản là vì ta là người duy nhất có thể hiểu anh ta, Niệm