
vì cô mà từ chối gặp mặt ta, uổng công ta ở Tiêu phủ đợi lâu như vậy…”.
Ta nhất thời không nhớ nổi “huynh ấy” mà y nói là ai, chỉ cảm thấy trong lòng trống rỗng giống như thiếu hụt một đoạn ký ức.
“Tiểu Kỷ à”, y đột nhiên lại cười một tiếng, “Cái tên này không dễ nghe, ta vẫn thích gọi Tiểu Thúy Hoa Tử hơn…”.
Ta không nhịn được đẩy một mí mắt ra, thấy Niệm Vãn vẫn ngồi ôm đầu gối ngửa mặt tựa vào thành giường, mắt phượng khép hờ, đôi môi đỏ mọng khẽ mở, tư thế như dụ người phạm tội, tim ta kịch liệt nhảy nhót, âm mưu a, y muốn câu dẫn ta!
“Ta với huynh ấy đã năm năm không gặp, năm năm a… Đời người có được mấy lần năm năm? Ngày ngày nơi hoàng cung tường cao cổng kín… Chỉ mong ước hẹn năm năm kia nhanh nhanh kết thúc, nhưng mà, sợ rằng nhớ nhung đối phương như vậy, chỉ là một mình ta tình nguyện mà thôi…”.
Ta đột nhiên nhớ ra, Niệm, Niệm Vãn y… [@sieunhanu.wordpress '>cw9834knf
“Ta biết như vậy là không bình thường, cho nên ta lần lượt mang các cô nương vào trong cung, các nàng ấy rất đẹp, chỉ có điều, vẫn không bằng một sợi tóc của huynh ấy…”.
Niệm Vãn nói nhỏ: “Những năm này, ta ở trong cung cẩm y ngọc thực, huynh ấy lại dấn thân vào giang hồ, để bảo vệ ta… Thế gian này thật nhiều phiền não, thà rằng ta không phải là ta, huynh ấy không phải là huynh ấy, chúng ta chỉ là dân chúng bình thường… Nhưng mà…”.
Niệm Vãn đột nhiên xoay đầu lại, ánh mắt sững sờ của y đối diện ánh mắt to tròn của ta.
Bị phát hiện rồi…
Lòng ta trống rỗng cụp mắt xuống, giả bộ ngủ để nghe lén mặc dù không tốt lắm, nhưng là tại ngươi tùy tiện nói ra, ngươi cũng có sai nha.
“Nhưng mà”, Niệm Vãn lại không để ý tới ta, nhẹ nhàng nói tiếp: “Huynh ấy tại sao lại không chịu nhìn ta chỉ một cái mà thôi?”.
Tại sao anh không chịu nhìn em dù chỉ một cái?
Tại sao tôi phải nhìn cô?
Nhưng… Anh biết rõ là em thích anh mà!
Cô thích tôi? Tại sao cô lại thích tôi?
…
Cô xấu xí như vậy, thì tự mình biết thân biết phận đi chứ.[1'>
Chàng trai trẻ kia cứ như vậy mang theo nụ cười vân đạm phong thanh từng làm ta tim đập thình thịch, bóp chết tình yêu của ta.
“Ta chỉ là thương huynh ấy… Ta chỉ là muốn thương huynh ấy thôi!”, Niệm Vãn khóc, “Ta sai rồi sao?”.
Nước mắt từ khóe mắt y chảy xuống, rơi thẳng vào trong lòng ta, “Tiểu Kỷ à, ta sai rồi sao?!”.
Đột nhiên bầu không khí đầy chua xót. [@sieunhanu.wordpress '>d84t34inf
“Chúng ta không sai”, ta nhìn Niệm Vãn, có giọt nóng ấm chảy xuống hai má, “Người sai chính là bọn họ, là bọn họ không tốt…”.
Ta đứng dậy ôm lấy y, dùng hết sức lực toàn thân, Niệm Vãn dựa vào trong ngực ta, khóc ròng, nói: “Tiểu Kỷ, ta thật hận cô…”.
“Hận đi”, ta cũng khóc theo, nói: “Ta vốn cũng không phải là người tốt…”.
Thiếu niên tuyệt sắc này, mỗi ngày giắt nụ cười ở khóe miệng, nhưng tình cảm lưu luyến si mê kinh thiên động địa trong lòng y, có nói được với ai? Một người cứ như vậy, nhẫn nhịn chịu luân lý, cô đơn, đau khổ, ngây ngốc, mà yêu Dạ Kiếm Ly.
Thống khổ như thế, nhưng vẫn liều mạng yêu.
Đêm hôm đó ta ôm Niệm Vãn, hai người khóc đến ruột gan đứt ra từng khúc.
* * *
Cơn nhức đầu say rượu đột nhiên ập tới, ta mở mắt ngồi yên một hồi, cảm thấy đầu như muốn nổ tung, sống không bằng chết.
Tối hôm qua đã xảy ra chuyện gì rồi? Ta nhìn chung quanh, hít vào một luồng khí lạnh.
Nơi… nơi này không phải phòng của ta, đây rõ ràng là phòng ngủ hoa lệ của Tĩnh Tâm Các a, còn ta lại ngủ ở trên giường Niệm Vãn!
Niệm Vãn vẫn dựa bên giường, quần áo xốc xếch, làn da tuyết trắng ửng hồng, thật là một bức họa mỹ nhân say rượu a…
A, đây không phải là trọng điểm, trọng điểm là… Y y y y tại sao quần áo xốc xếch như vậy, chẳng lẽ tối hôm qua ta đã không khống chế được bản thân, làm ra chuyện trẻ con không nên nhìn đối với Niệm Vãn sao?!
Ta là cầm thú! Thần chết a, tới bắt ta đi đi!
Trong chớp mắt thấy Niệm Vãn đang từ từ tỉnh dậy, ta hét lên một tiếng, cầm lấy áo ngoài chạy ra khỏi phòng.
Chỉ một buổi sáng ngắn ngủi, sự kiện ta qua đêm trong phòng Niệm Vãn đã truyền khắp Tĩnh Tâm Điện.
Ta buồn bực, nơi này không có Internet cũng không có điện thoại di động, vậy mà sao tin tức vẫn truyền nhanh như thế, công phu tám chuyện của bọn người kia khẳng định không phải tầm thường.
Nhược Cửu buổi sáng vẫn còn thân thiện với ta, từ khi đi bưng chậu rửa mặt về liền lạnh nhạt. Ta hiểu tâm tư của nàng, nhưng ta cũng không thể giải thích rõ, trong bụng âm thầm tức giận, có ý nghĩ manh động muốn đá văng cửa Tĩnh Tâm Các lôi Niệm Vãn ra hỏi: “Ngươi có bị ta xxx hay không?” …
Ta thật sự đã làm như vậy. [@sieunhanu.wordpress '>sd84nfklwn
Ai bảo Tam phu nhân cứ lải nhải léo nhéo bên tai ta mà nịnh nọt “Thập Nhị phu nhân”, khiến cho sắc mặt Nhược Cửu càng thêm khó coi.
Trên đường đi không có ai, ách, thật ra là có người, nhưng tất cả mọi người đều xem ta là Thập Nhị phu nhân tương lai, đều cười mập mờ, cũng không ngăn cản ta trực tiếp xông vào phòng ngủ.
Phía sau màn lụa bay bay trên cửa gỗ khắc hoa, mơ hồ lộ ra hai cái bóng.
A, trong phòng có người khác!
Ta thắng gấp, lập tức núp vào một bên, chờ đến khi ta núp vào một góc mới phát h