
hác tới sao? Nhìn ca ca của cậu thân thể không khỏe lắm, đừng để gió rét cảm lạnh”.
Ta nhận bánh trung thu, nhìn bề ngoài cũng không tinh xảo cầu kỳ cho lắm, nhưng mà rất ngon. Ta đang ăn vui vẻ, Độc Cô Bạch đột nhiên cầm tay ta, đưa lên miệng hắn, nhẹ nhàng cắn một miếng.
Hắn nhắm mắt lại nhai một lúc, một lúc thật lâu.
“Ngon”.
Ta lập tức thấy mắt mình chua xót, nhưng nói không ra lời.
Bọn ta lên bờ. Nghe nói ven sông sẽ có ca múa, cho nên tiếp tục lôi kéo Độc Cô Bạch đi xem. Nhưng trời càng lúc càng lạnh, ta sợ thân thể hắn không chịu nổi, bảo hắn chờ ở một góc, ta đi mua áo khoác.
Tờ ngân phiếu năm trăm lượng đổi thành bốn tờ ngân phiếu một trăm lượng cùng rất nhiều bạc vụn, trước ngực đeo túi tiền nặng trịch, cảm giác thật thỏa mãn. Độc Cô Bạch tốt với ta như vậy, khoản bạc này nhất định là thuộc về ta rồi. Ta vui vẻ giúp Độc Cô Bạch mặc thêm áo khoác, một bóng đen đột nhiên xẹt qua, túi tiền trước ngực biến mất, ta phản xạ có điều kiện lập tức đuổi theo.
Bạc của ta a a a a! [@sieunhanu.wordpress '>2d1v58rg
Rẽ vào không biết bao nhiêu con hẻm, càng chạy càng xa, ta có chút không yên tâm về Độc Cô Bạch, nhưng mà ta không yên tâm về bạc của ta hơn a! Bóng đen kia vẫn chạy trước mặt ta, không nhanh không chậm, không xa không gần, giống như là muốn dẫn ta đến một nơi nào đó, tới lúc ta cảnh giác phát hiện ra thì đã quá trễ, đám đông náo nhiệt trên bờ sông giờ chẳng còn ai, hẻm nhỏ tối đen như mực, không biết chứa đựng âm mưu gì.
Không cần hỏi, ta đoán được, là Tiểu Hồng bày trò.
“Các chủ, chúng ta lại gặp nhau rồi”.
Ta quay đầu lại, Lộ Văn Phi dựa vào tường, nở nụ cười châm chọc.
“Ngươi tới bắt ta sao?”, ta bình tĩnh hỏi.
“Không, Các chủ bây giờ là Quận chúa cao quý, hạ quan nào dám? Mà là…”, hắn đột nhiên nhích tới gần, “Tới truyền lời thay người nào đó”.
“Có rắm mau thả”. [@sieunhanu.wordpress '>d21f5e4f
Ta đứng đối diện hắn, bàn tay âm thầm sờ vào ám khí bên hông. Mặc dù độc đối với hắn không có tác dụng, nhưng khoảnh khắc trúng độc, chắc chắn sẽ có sơ hở, ta sẽ có thể…
“Tiểu Hồng muốn ta nói cho cô”, Lộ Văn Phi đột nhiên đè bàn tay của ta lại, “Các chủ, cô có biết kẻ thù thật sự của cô là ai không?”.
Thân thể ta trong nháy mắt lạnh như băng.
“Kẻ hạ lệnh đầu độc giết toàn bộ người trong thôn, không phải là ai xa lạ, chính là phu quân tương lai của cô, Nhị hoàng tử của Độc Cô Hoàng triều Đông Lăng, Độc Cô Bạch”.
* * *
Đêm nay, trăng rất tròn, tim cũng rất lạnh.
Ta ngơ ngác, giữ nguyên một vẻ mặt một tư thế, cứ như vậy đi thật lâu. Không còn nghe thấy tiếng rầm rĩ náo nhiệt xung quanh, đất trời quanh ta yên tĩnh đến đáng sợ.
Thật ra thì, ta mệt chết đi được.
Từ lúc bắt đầu con đường báo thù, ta đã mỏi mệt.
Nhưng ta không có đường lui, ta không buông được thù hận trong lòng, thế nên mới có ngày hôm nay.
Chân ta mềm nhũn, lảo đảo suýt té. Phát hiện mình bất tri bất giác đi tới một chỗ xa lạ, mọi người chung quanh ăn mặc khác nhau, nhưng ai cũng đeo mặt nạ, đẹp đẽ đến đáng sợ, chắc là lễ hội đeo mặt nạ giống như lễ hội đua thuyền ở bờ sông.
Ngay cả những người bán hàng rong ven đường cũng đeo mặt nạ, lúc này bọn họ đang tò mò nhìn ta, không đeo mặt nạ đứng ở đây nhìn thật khác người. Ta cảm thấy mờ mịt, đi được vài bước, không còn sức lực bước tiếp nữa.
Dòng người đeo mặt nạ cười đùa, lướt qua lướt lại trước mắt ta, ta ngơ ngác đứng nguyên một chỗ, giống như là đang đứng ở một thế giới khác.
Sau đó, trên mặt đất trước mắt ta, bỗng hiện ra một khối màu đỏ.
Màu đỏ đến bỏng mắt, giống như một bông hồng liên[3'> yêu mị hoang dã lần đầu tiên nở rộ, lưu luyến quấn lấy mặt đất.
Trong nháy mắt, chuyện mà ta vẫn luôn trốn tránh từ sau cái đêm đó, đột nhiên hiện lên rõ ràng trong đầu, cái gì báo thù, cái gì phản bội, tất cả đều văng ra ngoài chín tầng mây.
Ta yêu huynh ấy, nhưng mà, huynh ấy có yêu ta sao? Yêu đủ nhiều để cùng ta lên trời xuống biển sao? Cố gắng mỉm cười lâu như vậy, nhưng cuối cùng cũng không thể ra vẻ thản nhiên. Người mà ta một lòng nhớ thương, giờ đang đứng ngay chỗ này, ép buộc ta phải đối mặt.
Dạ Kiếm Ly đứng cách ta mấy bước, mặt nạ bạch ngọc xanh thẳm xuất trần, hơi thở tuyệt lệ dung hòa vào đêm tối, tản ra hương thơm ta mong nhớ đã lâu.
Ta nhớ lại nụ hôn đó, trái tim như nổi điên không khống chế được nhịp đập, bao nhiêu vấn đề vừa suy tư bây giờ toàn bộ hóa thành mây khói.
Chỉ còn ta đang đứng ở nơi này, trong lòng trống rỗng, si ngốc nhìn hắn.
Hắn đi về phía trước hai bước, năm ngón tay thon dài đặt lên mặt nạ, tựa như muốn tháo xuống, nhưng cuối cùng chỉ dừng trên mặt nạ.
Dạ Kiếm Ly nghiêng người, mái tóc đen theo gió lướt qua khóe mắt ta.
Gió đêm nổi lên, áo đỏ bay phần phật, hắn nhẹ giọng cười thì thầm bên tai ta.
“… Tương nhu dĩ mạt, bất như tương vong nhu giang hồ“.
Chương 72
Gió đêm nổi lên, áo đỏ bay phần phật, hắn nhẹ giọng cười thì thầm bên tai ta.
“… Tương nhu dĩ mạt, bất như tương vong nhu giang hồ“.
Trăng rất tròn, người rất đẹp, lời nói rất hay.
Ta ngẩn ngơ, cảm thấy buồn cười. Không phải là đã sớm biết hắn sẽ quên ta sao? Vậy còn mong đợi