Nguyên Kỷ Nguyên Nhan

Nguyên Kỷ Nguyên Nhan

Tác giả: Niếp Kiển Tù Đoàn

Thể loại: Truyện dài tập

Lượt xem: 328153

Bình chọn: 7.00/10/815 lượt.

mãn trước giờ chưa từng được nếm. Dạ Kiếm Ly liếc ta một cái, “Cô cười cái quỷ gì?”.

Ta lập tức thu lại nụ cười, “Huynh mới là quỷ, cả nhà huynh đều là quỷ”.

Tại sao bầu không khí tốt đẹp dễ dàng bị phá hỏng như vậy a… Ta kêu rên trong lòng, cái tên hồ ly này chẳng bao giờ nói được lời nào dễ nghe một chút, aiz, dù chỉ là một chút chút chút chút.

* * *

Tĩnh Tâm Điện.

Ta thò đầu ra như tên trộm, không thấy Niệm Vãn trong tẩm cung, Tĩnh Tâm Điện vẫn như lúc xưa, bao phủ một lớp sương mù thật mỏng.

Lúc này đêm đã khuya, nếu y không ở trong phòng mình, nhất định là đang qua đêm với vị phu nhân nào rồi. Ta và Dạ Kiếm Ly lúng túng liếc mắt nhìn nhau, Niệm Vãn y có tới hai mươi bà vợ lận, chẳng lẽ phải đi tìm từng phòng một sao?

“Cũng không còn cách nào khác”, Dạ Kiếm Ly thản nhiên, “Cô quen thuộc chỗ này hơn ta, dẫn đường đi”.

Ta nhận lệnh hăm hở đi trước, nhưng mà quý vị độc giả cũng biết rồi đó, Tiểu Kỷ ta mù đường bẩm sinh.

Thế là cứ đi theo cảm giác, ta quẹo trái quẹo phải, thẳng một mạch dẫn Dạ Kiếm Ly tới chỗ ở trước kia của ta và Nhược Cửu. Bên trong phòng le lói ánh sáng yếu ớt, truyền ra giọng nói đứt quãng, rất là kỳ dị. Dạ Kiếm Ly đột nhiên đỏ mặt, “Cô… Cô dẫn ta tới chỗ này làm gì?”.

“Vớ vẩn, không phải là huynh kêu ta dẫn huynh đi sao?”, ta liếc hắn một cái, thật kỳ quái, “Đã trễ thế này vẫn còn đốt đèn, Nhược Cửu đang làm gì vậy ta?”.

Ta vừa nói vừa bước lại gần cửa phòng, Dạ Kiếm Ly vẫn đỏ mặt không nhúc nhích.

“Đừng đi tới đó”. [@sieunhanu.wordpress '>asdfa584g

Ta không thèm để ý tới hắn, lại nhích tới gần thêm một chút, cuối cùng cũng nghe rõ ràng. Nhưng mà cái tiếng này nghe giống như là… Tiếng rên rỉ?

Ta đột nhiên nhớ ra, Nhược Cửu giờ đã là Nhị Thập Nhất phu nhân, lúc này người đang ở trong phòng nàng chắc chắn là Niệm Vãn, nửa đêm thì có thể làm gì đây…

Trời ạ, đánh chết ta đi. [@sieunhanu.wordpress '>adf48ag48

Nhưng mà, sao ta cũng cảm thấy kích động theo vậy nè?

Xuân cung sống đó nha, không phải là lúc nào cũng được coi đâu nha…

Ta quay đầu lại, thấy Dạ Kiếm Ly nhìn ta không chớp mắt, hắn thấy ta liếc nhìn về phía mình, bỗng dưng trở nên căng thẳng không biết nhìn đi đâu. Ta đột nhiên nghĩ ra một chuyện, liền mở miệng: “Dạ Kiếm Ly…”.

“Sao?”, hắn thuận miệng trả lời, ánh mắt lạnh lùng nhìn ta.

“Huynh đã từng đi kỹ viện chưa?”, ta tò mò hỏi.

“…”, Dạ Kiếm Ly đỏ mặt đến tận mang tai, nhìn cực kỳ ngây thơ dễ thương, nhưng vẫn còn cố giả vờ giả vịt, “Đương… Đương nhiên là đã từng đi”.

Nhìn cái bộ dạng căng thẳng của hắn, “đã từng đi” mới là lạ. Đàn ông không đi kỹ viện thì có gì là không tốt, việc gì phải giả bộ không đứng đắn. Ta bĩu môi khinh thường, đột nhiên nhớ ra, Dạ Kiếm Ly ra khỏi cốc cùng lắm mới một năm rưỡi, từ nhỏ đến lớn chỉ sống bên cạnh một lão già, chẳng trách tính tình đơn thuần như thế, nếu không chắc hắn đã sớm bị các vị phu nhân tiểu thư khác cướp đi mất rồi, làm gì đến phiên ta a.

Ta thô tục vươn năm cái móng heo tới mặt hắn, giọng điệu bỡn cợt, “Lại đây cho tỷ tỷ sờ một chút, thật mịn a…”.

Dạ Kiếm Ly lại không hề né tránh, mặt ta gần sát mặt hắn, bên tai không ngừng vang tới tiếng rên rỉ làm người khác đỏ mặt. Không khí mập mờ kiều diễm, hắn khẽ nhích tới gần, đôi mắt đen nhìn ta chằm chằm, sâu thẳm.

Bàn tay ta còn đặt trên mặt hắn, hắn nhẹ nhàng gỡ xuống, nắm chặt trong lòng bàn tay lạnh như băng của mình.

Qua 0 phút lẻ một giây, ta còn tưởng rằng hắn muốn hôn ta, đầy hạnh phúc chuẩn bị nhắm mắt lại, qua thêm một giây nữa, ánh mắt hắn khôi phục vẻ nghiêm nghị, bầu không khí ngọt ngào tan nát. Thêm một giây nữa, tay ta bị hắn hất ra, đôi mắt phượng trong veo như ngọc nhìn ta lạnh lùng.

Một giây sau, Dạ Kiếm Ly hừ một tiếng, “Vậy Tiểu Kỷ cô từng tới kỹ viện rồi sao?”.

Ta tránh không trả lời, “Mắc mớ gì tới huynh”.

Dạ Kiếm Ly tức giận, ta cười ha ha một tiếng chạy tới trước phòng, đúng lúc này xuất hiện vài tên thị vệ tuần tra, ta sợ quýnh lên, nếu bỏ chạy chắc chắn sẽ bị phát hiện, cho nên ta túng quá hóa liều làm ra một hành động hết sức bại não mà cũng rất đáng khinh bỉ: Ta trực tiếp đẩy cửa bước vào…

Sau đó, ta ngớ người, Niệm Vãn và Nhược Cửu ở trên giường cũng ngây ngốc, Dạ Kiếm Ly ở bên ngoài chắc cũng đờ đẫn.

Nhược Cửu đỏ mặt, “Tiểu Kỷ, ngươi lẳng lặng rời đi… Bỏ lại một mình Nhược Cửu…”.

Ta nhào tới ôm lấy nàng, “Ta đây không phải là đã trở về sao?”.

Niệm Vãn nửa thân trần, lộ ra lồng ngực cường tráng trắng nõn, lười biếng nằm dài ra giường. Ta liếc nhìn y ra dấu hiệu, Niệm Vãn lập tức hiểu ý, bảo Nhược Cửu ra ngoài, rồi cười hì hì kéo tay ta, “Tiểu Kỷ thật là lợi hại a, mỗi lần xuất hiện đều khác người, có khi cô làm cho ta bất lực đến hết đời…”.

Bóng áo đỏ xẹt qua, ta vốn đang ở trong móng vuốt của Niệm Vãn, đột nhiên bị kéo sang ghế ngồi. Dạ Kiếm Ly cũng ngồi xuống ghế bên cạnh, không hề nở nụ cười, “Niệm Vãn”.

Sắc mặc hoàn toàn thay đổi, Niệm Vãn mới vừa rồi còn đang hi hi ha ha đùa giỡn với ta, đột nhiên ngơ ngẩn.

“Huynh… Trở lại rồi”. [@sieunhanu.wordpress '>dg48er74g

“Không phải là ngươi đã nhận được tin sao?”, Dạ Kiếm Ly chậm


Polly po-cket