
ệt phế, ta lẳng lặng đứng ngoài cửa, trên mặt vừa có vẻ khoái trá vừa có phần hưởng thụ.
Người trong phủ nhìn riết cũng quen, bọn họ chỉ không biết vì sao Nguyệt cô nương đang khỏe mạnh, đột nhiên lại sinh bệnh như vậy. Cả người vô lực, thân thể tiều tụy, dường như có một phần thân thể đau đớn không chịu nổi, như ngàn vạn con kiến đang cắn khắp nơi nhưng không thể gãi, nếu không da liền sưng đỏ thối rữa từng mảng lớn.
Ta còn đang đứng xuất thần, Đào Nhi đã đẩy cửa ra.
“Nàng ta muốn cắn lưỡi… Bọn em phải đè xuống”.
Ta gật đầu, trong lòng dâng lên khoái cảm trả thù. Hai tháng trước, Đào Nhi rốt cuộc đã ra tay như thế nào thì ta không rõ, đã mời không biết bao nhiêu là đại phu, Độc Cô Bạch cũng từng xin Trường Sinh xem thử, nhưng mà không cần lão phải giả bộ, lão nhân gia ông ta từ lâu đã nói với ta thuốc này khó giải. Cho nên người trong phủ đều than thở, cho là Tiểu Hồng thấy cái ghế Hoàng tử phi bị ta cướp đi nên trở thành điên loạn mất lý trí.
“Ngày hôm nay đã là lần thứ ba nàng ta cắn lưỡi”.
Đào Nhi còn đang làm nhiệm vụ hoạt động gián điệp, khuôn mặt nhỏ nhắn tinh khiết của nàng đã sớm biến mất, trước sau chỉ còn vẻ mặt lạnh lùng. Ta thật sự muốn xé thử lớp da trên khuôn mặt Đào Nhi xem có phải thật sự là nàng hay không, là ai đã biến nàng thành như vậy? Nhưng mà, ta thật sự không còn lựa chọn nào khác.
Theo Đào Nhi nói, có một người từng đến gặp Tiểu Hồng, lén lén lút lút, theo miêu tả của nàng, người này chắc hẳn là Lộ Văn Phi.
Có mùi vị âm mưu rồi, mỗi ngày ta đi tới đi lui trong phòng, thân thể Độc Cô Bạch vẫn gầy yếu, nhưng gần đây hắn giống như bề bộn nhiều việc, thường xuyên không thấy mặt hắn cả ngày.
Sắp tới mười lăm tháng tám, ta nổi lên cơn thèm bánh trung thu, vọt tới nhà bếp yêu cầu đại thúc làm cho ta ăn. Nhưng mà cái nơi quỷ quái này có cả đống quy củ, chưa tới đêm trăng tròn trung thu, ai cũng không được ăn bánh. Vậy chẳng phải là vừa thèm mà chỉ được nhìn không được ăn sao? Đang buồn bực, đột nhiên nghe phía ngoài ồn ào, ta chạy đến tiền viện nhìn từ xa, toàn là người trong cung.
Độc Cô Bạch đang cùng người nọ nói chuyện gì đó, ta nghe không rõ lắm, nhưng nhìn bộ dạng thì cũng hiểu, yến tiệc mừng trung thu tối mai, nếu Độc Cô Bạch không muốn thì không cần phải đi.
Hắn dâng lễ vật lên, ánh mắt trước sau như một vẫn nhẹ như nước.
Những năm nay, chỉ sợ rằng hắn đều như vậy, cho dù bị người ta xem thường, hắn cũng không làm gì hơn.
Đoàn người trong cung vừa rời khỏi, ta lập tức chạy tới trước mặt Độc Cô Bạch.
“Thân thể ngươi như vậy có ra ngoài được không?”.
Độc Cô Bạch không trả lời, trong mắt có ý muốn hỏi.
“Ngày mai chính là Trung thu”, ta ngẩng mặt lên nhanh chóng nói: “Chi bằng chúng ta đi ngắm trăng đi”.
“Ngắm trăng?”, đôi mắt thanh tú của Độc Cô Bạch đột nhiên trợn tròn, “Hòa Nhan, nàng…”.
“Mặc quần áo dân thường, cũng không ai biết chúng ta là ai”, ta cười nói: “Đi thưởng thức một đêm trung thu bình dân, thấy thế nào?”.
Hắn sửng sốt một chút, ngón tay xoa xoa mặt ta, ánh mắt đen nhánh như mực.
Độc Cô Bạch nghiêng người, có sợi tóc xẹt qua vành tai của ta, rất ngứa.
Khoảnh khắc đó, một nụ hôn nhẹ nhàng như chuồn chuồn lướt nước.
Khuôn mặt tái nhợt nhưng vẫn trang nhã tuyệt trần của Độc Cô Bạch nổi lên vệt đỏ ửng nhàn nhạt, còn ta thì lập tức u mê.
Chú thích:
[1'> sự vật đạt đến cực điểm sẽ chuyển hoá thành cái ngược lại, tức nước vỡ bờ, ý Tiểu Kỷ là xấu mà được khen dữ quá nên thấy chột dạ
Chương 71 + 72
Chương 71
Đêm Trung thu.
Ta vọt vào phòng lão quản gia, không thèm để ý lão đang mãnh liệt phản đối, lôi ra bộ quần áo may bằng vải dệt thủ công mà lão đã cất giấu mấy chục năm, sắc đỏ tím có vẻ cũ kỹ. Ta vui vẻ ra mặt, đưa cho Độc Cô Bạch, kết quả là, bởi vì hắn cao hơn lão quản gia một cái đầu, cho nên ống quần ngắn lộ ra cả cổ chân, đành phải đưa cho ta mặc. Ta méo mặt một lát, vì ta ghét nhất là màu đỏ.
Đại nương ở nhà bếp tự tay búi cho ta một búi tóc kiểu nam, khoác vào bộ quần áo màu đỏ tím đầy mùi nấm mốc, hiển nhiên nhìn rất giống một thằng nhóc nhà quê mới lớn lần đầu tiên vào thành thị. Để ăn theo điệu bộ giả dạng dân thường của ta, Độc Cô Bạch mặc một bộ trường sam[1'> màu xám tro, bên trong lót một lớp bông dày mặc dù thời tiết không lạnh lắm, vì thân thể Độc Cô Bạch không chắc là có thể chịu nổi gió đêm.
Ta rất buồn bực, khi Độc Cô Bạch mặc đồ trắng, mặt mũi trang nhã, lộ ra vẻ thanh tao tự nhiên không cần bàn cãi. Nhưng gần đây khi hắn mặc trường sam bình dị màu xám tro, vẫn ôn văn nho nhã hơn người, vẫn làm cho người ta chú ý không dời tầm mắt đi được.
Ta bực dọc nhìn hắn thu xếp, chỉ đi ra ngoài một đêm mà huy động toàn bộ thị vệ, cải trang thành kiểu gì đều có đủ, từ tên ăn mày đến vị công tử nhà giàu, rồi cả mấy người bán hàng rong… Mọi người làm quá lên nhìn thật là tức cười. Một đại quân như thế này cũng không thể đi ra ngoài cùng một lúc được, cho nên, vị công tử nhà giàu mở đường, tên ăn mày đi sau chót, ta và Độc Cô Bạch ở giữa đám người bán hàng rong lén lút lẻn ra từ cửa sau.
Gió đêm thoáng lạnh, nhưng không thể át đi âm than