Lamborghini Huracán LP 610-4 t
Nguyên Kỷ Nguyên Nhan

Nguyên Kỷ Nguyên Nhan

Tác giả: Niếp Kiển Tù Đoàn

Thể loại: Truyện dài tập

Lượt xem: 328100

Bình chọn: 7.5.00/10/810 lượt.

h rầm rĩ náo nhiệt.

Mảnh trăng tròn yên lặng treo trên đường chân trời, tiếng người ồn ào từ khu chợ ven sông, ngựa xe như nước. Nghe nói ven sông mở cuộc thi thuyền rồng rất lớn, tất cả mọi người đều đi xem náo nhiệt, mấy gánh hàng bán đồ ăn vặt gần đó được dịp buôn bán tấp nập. Ta vốn định lôi kéo Độc Cô Bạch đi xem thuyền rồng, cuối cùng lại bị mùi đồ ăn bốn phía hớp mất hồn, lập tức bỏ rơi thuyền rồng đi theo tiếng gọi của đồ ăn vặt.

Độc Cô Bạch hiển nhiên cảm thấy đồ ăn vặt rất là mới mẻ, hắn căng thẳng ngồi xuống, ho khan mấy tiếng, ta nhìn chủ quầy đòi chén trà nóng, Độc Cô Bạch bận rộn sờ tay vào ngực, móc ra một tờ giấy.

Bà nội nó, ngân phiếu năm trăm lượng! [@sieunhanu.wordpress '>df6g5ht

Ta lập tức nhào tới đoạt lấy ngân phiếu trong tay hắn, vẻ mặt hung ác, nói: “Lấy tiền ra làm cái gì, không sợ bị cướp sao?!”.

(Ú: chị cướp chứ ai cướp = =!!!)

“Nhưng mà trà nóng với lại hoành thánh…”, Độc Cô Bạch ngây ngốc hỏi: “Không tốn tiền sao?”.

“Trà nóng là được miễn phí, hoành thánh mới tốn tiền, nhưng cùng lắm cũng chỉ vài đồng thôi, mà tờ ngân phiếu này của ngươi có thể mua nổi mười cái cửa hàng…”, ta lầm bầm lầu bầu gấp ngân phiếu lại, cực kỳ tự nhiên nhét vào trong ống tay áo của mình, vẻ mặt hào phóng nói to: “Ngươi đã không có tiền lẻ, chi bằng chầu này ta mời a”.

Độc Cô Bạch sửng sốt, nhưng sau đó lại nở một nụ cười ấm áp.

Hoành thánh được dọn lên, hơi nước nóng hổi bốc lên từ miệng chén. Ta nhanh nhẩu húp một muỗng, nóng muốn phỏng lưỡi, vội há miệng lấy tay quạt quạt, Độc Cô Bạch cũng nếm một miếng, mỉm cười nói: “… Ta không ngờ, ngự thiện[2'> cũng không ngon gì hơn cái này”.

Ta dương dương đắc ý cười, “Đợi lát nữa còn có nhiều món ngon hơn”.

Thật ra thì, ta đã sớm để ý đến quán thịt nướng xiên que bên cạnh, nhưng mà… Độc Cô Bạch không ăn được a, chỉ có thể cho hắn ăn mấy món nhẹ như hoành thánh. Thịt nướng xuyên que a thịt nướng xuyên que, tao với mày hôm nay vô duyên, ngày sau nhất định gặp lại.

Cuộc thi thuyền rồng dường như đã bắt đầu, trên bờ đầy người đứng xem, rất nhiều du thuyền đậu ở bờ sông kiếm khách, chắc là lên thuyền ngồi thì nhìn rõ hơn.

Ta dắt Độc Cô Bạch đến hỏi giá tiền. Du thuyền này chia làm vài loại, một loại là thuyền khách hào hoa bậc nhất, phần lớn các công tử tiểu thư nhà giàu đã bao hết thuyền, một đêm năm mươi lượng bạc; loại thứ hai là thuyền gỗ nhỏ, đậu bên cạnh các thuyền hoa, ách, gọi văn vẻ là thuyền hoa, nói toạc ra là kỹ viện di động, các cô nương ở đây thật cực khổ a, ngày hội Trung thu mà cũng phải làm việc; loại cuối cùng là thuyền bình thường dành cho dân chúng, phải ngồi chen chúc, nhưng rất náo nhiệt.

Độc Cô Bạch nói nhỏ: “Chúng ta có tiền”. [@sieunhanu.wordpress '>dv5e4ggas

“Ngồi thuyền lớn rất nhàm chán”, ta cười, “Đi theo ta”.

Độc Cô Bạch được ta đút cho thứ gì lạ lạ, là ta đang cầm một túi hạt dưa, ngon ngất ngây. Bọn ta ngồi ở đầu mũi thuyền hạng ba, ăn uống cười đùa, không khác gì dân chúng trên thuyền. Độc Cô Bạch chưa bao giờ cười thoải mái như thế, chẳng hề giống một kẻ đang bị bệnh tật quấn thân. Hắn ngồi ở đây, không ai biết hắn là ai, giữa người với người không có hoài nghi cũng không có phân biệt, không cần nịnh nọt và đề phòng, đây là hạnh phúc đơn giản biết bao.

Thuyền rồng bên kia tiếng chiêng trống vang trời, ta cao hứng, gác một chân lên mạn thuyền, vừa định la cố lên cố lên, đột nhiên một tiểu tử đứng lên dũng cảm nói: “Chi bằng chúng ta cũng đua đi! Mọi người cùng nhau chèo đi!”.

Ai cũng hớn hở đồng ý, thân thuyền vốn nhỏ hẹp, mọi người chạy hết sang hai bên thuyền, từ già đến trẻ, trong tay cầm đủ loại đồ dùng làm mái chèo, tiểu tử phía trước ra lệnh một tiếng, mọi người ra sức khua, dần dần bắt được tiết tấu và cường độ, thuyền chạy nhanh hẳn lên. Độc Cô Bạch cũng ở bên thuyền, hắn dùng một tấm ván gỗ, nước bắn lên ướt vạt áo của hắn, gió đêm lạnh lẽo thổi không ngừng, ta vốn định ngăn hắn lại không nên chèo nữa, nhưng khi ánh mắt hắn nhìn thẳng về phía ta, ôn hòa, yên lặng, mang theo nụ cười ta chưa bao giờ nhìn thấy, nụ cười hạnh phúc như đứa trẻ có được xâu kẹo hồ lô, như được nhuộm bởi sự hạnh phúc của hắn, ta mỉm cười theo.

Thôi, có lẽ cứ như vậy một lần đi. [@sieunhanu.wordpress '>9wef64we

Ta đứng ở đầu thuyền, lớn lối hô to khẩu hiệu. Cảnh tượng này hấp dẫn không ít du thuyền và mọi người trên bờ, các du thuyền khác xôn xao, nhìn như cũng muốn tranh tài cùng bọn ta, cuộc thi thuyền rồng này chẳng mấy chốc biến thành cuộc thi du thuyền tập thể.

Kết quả khá là kỳ cục, đúng lúc thuyền của bọn ta sắp đến đích ở bờ bên kia, không biết từ đâu xuất hiện một chiếc thuyền khách xa hoa, trực tiếp chặn đường đi của bọn ta, ta tức giận nhìn sang, là tên thị vệ trong phủ cải trang thành công tử nhà giàu.

“Úy Phong?”, Độc Cô Bạch ngạc nhiên gọi.

Cái tên thị vệ mặt mũi không tệ đó, hóa ra tên là Úy Phong, ta nhớ kỹ, khi nào về phủ nhất định sẽ chiên giòn hắn! (= =!!!)

Sau đó bọn họ thắng, bọn ta thua, nhưng mọi người vẫn rất vui vẻ. Một đại nương nhiệt tình lấy bánh trung thu nhà mình làm ra, hiền lành nói: “Tiểu ca từ nơi k