
g nói không ra lời, sờ sờ đầu Cao Dật, cười nói với cậu bé: “So do i.”
Cao Dật chớp mắt mấy cái, “Có ý gì chứ?”
Thư Tình cũng nháy mắt vài cái với cậu bé: “Không nói cho em biết, muốn biết thì sau này cố gắng học tiếng Anh.”
Cao Dật vừa xấu hổ vừa vui vẻ chạy ra.
Lần nữa nghe điện thoại, giọng nói “Alo” của Thư Tình cũng có phần trầm thấp mông lung.
Cố Chi dừng một chút, giống như đang phân tích thành phần tình cảm trong giọng nói của cô, cuối cùng từ tốn nói: “Nhìn xem, bạn gái nhỏ của anh tới đâu cũng đều có hoa đào nở.”
“Cậu bé mới có mười một tuổi đó thầy Cố!!!” Trong đầu người này đang suy nghĩ gì?
“11 tuổi?” Cố Chi không nói đúng sai, “11 tuổi đã biết là I love you không đủ, còn so much, xem ra đã tình sâu nghĩa nặng với cô giáo Thư rồi.”
“Anh cũng biết cậu bé mới 11 tuổi, nói I love you không phải là thuận miệng thôi sao, làm sao biết có ý gì?”
“Ừ, 11 tuổi…Quả thật là không biết rõ.” Giọng nói Cố Chi đột nhiên chuyển hẳn, tỉnh táo sắc bén, “Vậy còn em thì sao? 21 tuổi cũng chưa hiểu ý của So do I?”
“…” Thư Tình bị chặn á khẩu không nói được, hai giây sau mới hiểu được một sự thật, “Em nói nè, không phải thầy Cố đang ghen chứ?”
Người đầu bên kia điện thoại trầm mặc trong chốc lát, bình tĩnh nói: “Anh đi rửa bát, vậy nhé.”
Tút________ cuộc trò chuyện được ngừng hẳn.
Thư Tình suy nghĩ chốc lát, rốt cuộc nhịn không được, gửi một tin nhắn qua: Không phải nhà anh có máy rửa bát sao? _ Chẳng lẽ em nhớ lộn?
Cố Chi mặt mỉm cười, bình tĩnh trả lời: Ừ, em nhớ nhầm rồi.
Thầy Cố quay đầu đảo mắt nhìn máy rửa bát, bắt đầu suy nghĩ có nên chuyển máy rửa bát đến trong nhà Lý Tuyên Nhiên trước khi Thư Tình về đến đây không.
Máy rửa bát: T-T chuyện liên quan gì tới tôi? Tôi vô tội…
Chương 53
Thực tập được khoảng gần một tháng, do không thích ứng được với khí hậu cao nguyên, đôi môi Thư Tình rách cũng được một tháng, mỗi ngày ăn cháo cũng sẽ đau đến nỗi nước mắt rơi xuống.
Son môi và uống nước không đỡ, nghe cô giáo bản địa nói phải ở chỗ này sinh hoạt trên mấy tháng mới thích ứng được khí hậu này, tiếc là Thư Tình không có thời gian dài như vậy, chỉ có thể lặng lẽ tiếp tục chịu đựng.
Trong mấy ngày nghiêm trọng nhất, ngay cả nói chuyện cũng rất khó khăn, há miệng ra thì vết thương trên môi sẽ đau, đau cả người.
Cô không phải là đứa nhỏ yếu ớt, sẽ không vì nắng đen da hoặc ăn không ngon ngủ không ngon mà oán trách, nhưng đau như vậy cả một tháng, cô cũng không chịu nổi.
Buổi tối lúc gọi điện cho Cố Chi, cô vừa nhìn mình đỏ mắt trong gương vừa nói: “…. Anh không biết, vệt máu mở lớn, nhìn được cả thịt ở bên trong… Lúc em dạy học, chỉ cần vừa nói là đau không chịu được, có lúc nói một chút thôi mà có thể chảy máu….”.
Một người khi suy sụp thì trở nên yếu ớt, đặc biệt là biết rõ bên cạnh còn có một người có thể lệ thuộc vào.
“Em chợt bắt đầu hối hận vì lúc đầu từ chối lời đề nghị của trợ lý sinh viên, kiên trì muốn đến nơi này, thật khó chịu….”. Thật ra cô không hề muốn như vậy, nhưng bởi vì đối phương là Cố Chi nên cô làm nũng.
Cố Chi yên lặng nghe, cuối cùng từ tốn nói một câu: “Thư Tình, đây là lựa chọn của em, trước lúc đi em cũng biết tất cả sẽ không hề đơn giản như em tưởng tượng, bây giờ hối hận thì có tác dụng gì?”.
“Cho nên?”. Lòng Thư Tình chợt lạnh, lẳng lặng nhìn đôi môi của người trong gương lại bắt đầu chảy máu, đột nhiên cả giác anh đáp như vậy ngoài dự đoán của cô.
Cố Chi nói: “Cho nên em đừng phàn nàn, không phải Tần Khả Vi cũng chịu đựng được sao?”.
Ánh mắt Thư Tình chuyển từ gương qua người đang nằm lỳ trên giường nghịch điện thoại, môi của cô ấy vẫn rất tốt, mặc dù hơi khô nhưng không hề bị nứt ra.
Cô giáo lớp bên cạnh nói cô biết, tình huống này có thể do thể chất khác thường, có thể cô không thích ứng với thời tiết hanh khô này nhưng năng lực thích ứng của Tần Khả Vi lại tốt hơn rất nhiều.
Thư Tình nhịn nước mắt, nói cứng: “Em không hối hận về lựa chọn của mình, em chỉ than với anh, chẳng lẽ một chút chuyện nhỏ này anh cũng không cho phép em kể khổ? Anh đừng luôn đứng trên góc độ thầy giáo dạy bảo em, thỉnh thoảng an ủi em một chút thì làm sao?”.
“Thư Tình, anh không phải đang giáo dục em, chỉ đang nói sự thật với em, hy vọng em không sinh ra hối hận hoặc có ý muốn buông tay ——”.
“Vậy thì an ủi em, an ủi là được rồi, em không cần những lời dạy vừa lạnh lùng vừa cao cao tại thượng này”. Giọng Thư Tình hơi lớn, đôi môi khô nứt nẻ một tháng đã khiến cô khó chịu, “Người bị đau là em, chỉ là trước đó em không phàn nàn mà thôi, bây giờ đau đến nỗi không chịu được cho nên mới tìm anh để kiếm sự an ủi, anh có cần nói em như vậy không?”.
Trong giọng nói của cô mang theo sự ủy khuất và thất vọng, còn có lòng tự tôn nho nhỏ bị nhục.
Cố Chi trầm mặc trong chốc lát, sau đó anh nhàn nhạt nói: “Bây giờ tâm tình em không tốt, cứ vậy đi, chờ khi nào em nghĩ thông suốt thì chúng ta sẽ nói sau”.
Thư Tình khiếp sợ tiêu hóa những lời nói này, hờn dỗi dập máy điện thoại, vùi mình trên giường.
Tần Khả Vi lại càng hoảng sợ, ngồi dậy nhìn xem cô thế nào, cuối cùng lại ph