XtGem Forum catalog
Người đàn ông của tôi

Người đàn ông của tôi

Tác giả: Dung Quang

Thể loại: Truyện dài tập

Lượt xem: 329481

Bình chọn: 10.00/10/948 lượt.

vã, lấy di động trong túi sách, gọi điện thoại cho Cố Chi.

Cố Chi đang giết thời gian trong quán rượu phía sau phố cùng Lý Tuyên Nhiên, nhìn thấy Thư Tình gọi điện tới, đi tới hành lang nghe điện thoại.

Lý Tuyên Nhiên hăng hái mở cửa ra, tựa trên khung cửa nghe giọng nói dịu dàng trầm thấp của thầy Cố băng sơn mỹ nhân, anh cảm thán Thư Tình hoàn toàn làm bộc ra vẻ mặt buồn nôn của cầm thú, lại vừa âm thầm thở phào.

Là bạn bè nhiều năm với Cố Chi, nhìn cậu ta từ sinh viên thiên tài của khoa y hăng hái của năm đó, từng bước từng bước đi tới ngày hôm nay. Cậu trai kiêu ngạo năm đó rốt cuộc sau khi trả qua việc đả kích trí mệnh, trở nên trầm mặc mà xa cách.

Năm tháng qua đi, không chỉ có vì một người máy giải phẫu trắng đêm không ngủ, còn là một bác sĩ vĩnh viễn mang theo ánh mắt tỉnh táo thong dong đi về phía bàn mổ.

Lý Tuyên Nhiên phải thừa nhận, ban đầu cho dù như thế nào, anh cũng không nghĩ ra Cố Chi tiền đồ huy hoàng trong lòng mình sẽ rời khỏi bàn mổ, từ đó không bao giờ… cầm dao nữa. Bởi vì trước đó, dường như tất cả giáo sư và bạn học đều nghĩ rằng Cố Chi sẽ tạo ra một thần thoại. Đáng tiếc, cậu ấy mở ra cuối cùng lại để lại một kết cục khiến người ta tiếc nuối.

Điều đang mừng chính là, sau bốn năm, bên cạnh cậu ấy xuất hiện thêm Thư Tình, cảm xúc rung động và xúc động rốt cuộc cũng đã xuất hiện lần nữa.

Lúc này Lý Tuyên Nhiên mới chợt hiểu ra, không phỉ Cố Chi trải qua thất bại mà mất đi tình cảm và cảm xúc lúc còn trẻ, chẳng qua là chôn chặt xuống. Thư Tình chính là chất xúc tác, một khi ấn chốt mở, những cảm xúc đã tắt lâu, sẽ rất mãnh liệt.

Một tay Cố Chi cầm điện thoại di động, một tay tùy ý đặt trong túi quần tây, giọng nói mông lung mà dịu dàng.

Bóng lưng nhìn qua rất thả lỏng, Lý Tuyên Nhiên có thể tưởng tượng vẻ mặt trên gương mặt đó như thế nào, mang theo vài phần cưng chiều, vài phần mềm mại khó thấy.

Phòng bao cách vách có một cô gái trẻ tuổi say khướt, sau khi vào phòng vệ sinh trang điểm lại trở về, nhìn thấy Lý Tuyên Nhiên, lung la lung lay đi tới bên cạnh anh, dùng giọng nói kiều mị động lòng người nói: “Anh đẹp trai, một mình sao?”.

Trai đẹp không lên tiếng.

Cô gái lại cười nói: “Thật trùng hợp, em cũng một mình”.

Lý Tuyên Nhiên chợt nhe răng cười một tiếng, chỉ chỉ tay vào người ở cuối hành lang, “Tôi là người đã có vợ, đó mới là người đàn ông độc thân hoàng kim, tiểu thư, nếu muốn tìm bạn thì tìm người kia thử một chút”.

Cô gái mặc váy đen say khướt lảo đảo đi tới cuối hành lang nhìn, nhìn một cái đã bị bóng dáng thon dài cao lớn hấp dẫn, hôn gió với Lý Tuyên Nhiên, sau đó cười khanh khách đi tới.

Thư Tình đang nói với Cố Chi cảnh sắc trên thảo nguyên, chợt nghe đầu di động bên kia truyền tới giọng nữ kiều mỵ, “Đứng trên hành lang làm gì thế? Mau vào uống rượu đi”.

Giọng nói Thư Tình hơi chậm lại, “Ai đang nói chuyện?”.

Cố Chi cau mày liếc nhìn cô gái say khướt trang điềm đậm, ăn mặc hở hang, giải thích ngắn gọn với Thư Tình: “Không quen biết, chắc là uống say”.

Cô gái kia không hài lòng lẩm bẩm: “Cái gì mà uống say? Đàn ông các anh lúc nào cũng thích chuốc say cho phụ nữ, em nói cho anh biết, em không dễ say như vậy, cho nên nếu anh muốn làm gì….”. Tay của cô ta chợt đặt lên ngực Cố Chi, đến gần, đôi mắt to hóa trang tinh sảo hơi chớp chớp, “Dáng dấp anh đẹp mắt như vậy, em quyết định cố tiếp nhận anh”.

Cố Chi ngửi thấy mùi rượu nồng nặc, gần như là lùi về phía sau, vẻ mặt lạnh nhạt nói: “Xin lỗi, tôi không có hứng thú”.

Anh không chậm trễ nhấc chân đi qua người cô ta, lại nhìn thấy Lý Tuyên Nhiên tựa cửa cười mà như không cười, lúc này ánh mắt híp lại, lại dừng bước.

Cô gái kia còn đứng tại chỗ, xoay người lại theo Cố Chi, nhìn dáng dấp cũng đang choáng váng, sắp hôn mê, vẻ mặt điềm đạm đáng yêu, giống như đang cầu xin ai đó giúp cô ta một tay.

Cố Chi nhướn mày nhìn Lý Tuyên Nhiên, “Bác sĩ, không giúp một tay à? Người bệnh sắp say chết”.

“Xin lỗi, tớ là bác sĩ thú y”. Lý Tuyên Nhiên nhe răng cười một tiếng, “Cậu mới là chữa bệnh cho người”.

Cố Chi từ chối cho ý kiến, đến gần phòng của mình, “Cục diện rối rắm của ai thì tự giải quyết đi”.

Lý Tuyên Nhiên liếc mắt, đi tới bên người cô gái kia, “Tiểu thư, cô không sao chứ?”.

Cô gái đỡ tường đứng lên, nhìn xung quanh càng lúc càng mơ hồ, Lý Tuyên Nhiên vội vàng đỡ cô ta, “Cô ở phòng nào? Tôi đỡ cô trở về”.

Nhưng vào lúc này, chợt nghe thấy một tiếng “tách”. Lý Tuyên Nhiên ngẩng đầu nhìn lên, thấy Cố Chi đang nhàn nhã tựa vào vị trí lúc này anh đứng, trên diện thoại di động loang loáng ánh đèn.

Cố Chi mỉm cười quơ quơ màn hình cho anh nhìn, “Định cho Hà Tư, vợ cậu nhìn, nhất định tối nay sẽ mãnh liệt lắm”.

Lý Tuyên Nhiên: “…..”.

Thư Tình ở đầu kia đợi thật lâu, sau đó mới nghe được giọng Cố Chi vang lên lần nữa.

“Được rồi, chúng ta có thể tiếp tục.”

“Vừa rồi anh làm gì vậy?”

“Trao đổi tình cảm.”

“Với ai?”

“Lý Tuyên Nhiên”. Giọng nói của Cố Chi chứa ý cười, lười nhác dựa vào ghế salon liếc nhìn vẻ mặt u oán của Lý Tuyên Nhiên, giọng nói nhàn nhã lại nhẹ nhõm, “Tối nay cậu ấy và vợ muốn gây gổ, anh định