
àng một cách mãnh liệt, thậm chí trước mặt người khác còn tận lực trốn tránh nàng, đối với nàng như vậy, nàng có phải là rất khổ sở không?”
Càng nghĩ càng buồn ngủ, quyết tâm bật DVD “Nguyên Vị”, nằm trên Sofa, nhìn Tiểu Nguyệt phát điên vì Tiểu Như trên màn hình, đúng là so với Tiểu Hựu không sai biệt lắm.
“Tiểu Như…Tiểu Như…” Mạc Tịnh Ngôn nhìn khuôn mặt Vương Tử Hựu tràn đầy khát vọng trên màn ảnh, đôi môi hơi cong lên một lần lại một lần hôn chính mình, còn gọi tên, quấn quýt
Thế nhưng…nhìn sao mà ôn nhu như vậy.
Chính mình rốt cuộc có thể cho nàng một tương lai thế nào? Có thể bảo vệ nàng, hay thỏa mãn tất cả yêu cầu của nàng, mang đến tương lai nàng mong muốn?
Vương Tử Hựu yêu như lửa, có thể phấn đấu quên mình, đó là vì yêu mình sao?
Mạc Tịnh Ngôn biết rõ, yêu không có nghĩa là tất cả. Hai người bọn họ kỳ thật vẫn tồn tại bản chất khác biệt. Nàng vốn nghĩ rằng tình cảm không quan trọng, đã quen sống một mình rất lâu. Tuy gia đình nàng ân ái hòa thuận, nhưng vì sống trong ngành này nên nàng gần như đánh mất niềm tin vào cảm giác với bất kỳ ai. Trông gà hóa cuộc, tiếp cận là vì có mục đích riêng, đã từ rất lâu nàng không còn liên lạc với bạn bè lúc nàng nổi tiếng, bạn bè tốt thực sự của nàng cũng không chịu được chuyện bị người khác chú ý khi ở cạnh nàng, có thể nói những năm gần đâu, ngoại trừ 80, trên cơ bản không có được cả một người bên cạnh để mình trò chuyện, huống chi là yêu đương. Bỏi vì cảm giác thiếu tin tưởng ngày càng nghiêm trọng, có khoản thời gian Mạc Tịnh Ngôn không cách nào giao tiếp với người khác, có cảm giác giống như nếu mình nói ra một câu, lập tức sẽ có người ác ý phỏng đoán, trở thành một phiên bản hoàn toàn mới để cho người ngoài hiểu lầm nàng.
Nàng thống khổ rất nhiều, khi đó nàng cự tuyệt tất cả những người đến gần, nàng nhìn thấy trong tay mỗi người đều cầm một thanh đao chém một nhát lên trái tim nàng, chỉ cần để cho bọn họ đến gần, thì bọn họ sẽ không chút khách khí mà dùng cây đao kia đâm vào chổ hiểm yếu của mình.
Bệnh trạng cảm xúc như vậy kéo dài đến năm 26 tuổi mới có chuyển biến tốt đẹp, bởi khi đó sự nghiệp diễn xuất của nàng bắt đầu xuống dốc, những kẻ kỳ quái vây quanh nàng cũng dần giảm bớt, nàng bắt đầu kết giao với một ít người tử tế. Thế nhưng chuyện yêu đương thì nàng vẫn không dám thử qua, cũng không chọn người thích hợp. Nghe nhiều, diễn nhiều, đã thấy nhiều những thứ tan tan hợp hợp, nàng thậm chí còn có suy nghĩ mình sẽ sống độc thân đến suốt đời, thế nhưng Vương Tử Hựu từ trên trời rơi xuống đi vào cuộc sống của nàng.
Thẳng thắn thổ lộ, cuồng nhiệt ảnh hưởng lẫn nhau, tác động qua lại, yêu thương đều vượt quá dự kiến của Mạc Tịnh Ngôn.
Có lẽ bản chất nàng vốn không biết yêu đương. Thế nhưng không thể nào khắc chế được lòng nàng nhớ thương, thân thể thiếu vắng sự ấm áp của cô gái kia, liền giống như bị lưu đày trong vũ trụ, rét lạnh, không phụ thuộc, khó sinh tồn. Nàng chưa từng nghĩ mình sẽ khó dứt bỏ ai như vậy.
“Nguyên Vị” đã ngừng chiếu. Mạc Tịnh Ngôn chìm dần trên ghế sofa mềm mại to lớn trong phòng khách, vẫn như vậy không định đi ngủ.
Thò tay lấy điện thoại, bấm số điện thoại Vương Tử Hựu.
Đã sắp 4 giờ sáng, nàng chắc đã ngủ rồi? Điện thoại vang lên hai tiếng, không người trả lời. Ân, nhất định đã ngủ rồi…chuyện kia để mai gọi thì tốt hơn. Khi nàng định tắt điện thoại thì nhạc chờ “Nguyên Vị” bỗng dừng lại.
“Này…sao chị còn chưa ngủ?” Vương Tử Hựu ở đầu dây bên kia trầm lặng, thanh âm nghe có chút khàn pha lẫn mệt mỏi, không giống vừa mới tỉnh giấc.
“Ah, còn chưa ngủ”
“Ngày mai còn phải đi làm. Không mệt hả? Có phải chị…đang nghĩ đến tôi không?”
Mạc Tịnh Ngôn nhắm mắt lại: “Không phải, bởi vì có chút đói, nên ngủ không được”
“Chị đói bụng?” Mạc Tịnh Ngôn nghe tiếng Vương Tử Hựu xột xoạt bên đầu dây kia, sau đó im lặng.
“Không có…chỉ là trong đầu luôn nghĩ một số chuyện, cho nên cảm xúc có chút loạn xạ, ngủ không được. Tiểu Hựu, có phải em cảm thấy thiệt thòi khi tình cảm của chúng ta luôn bị che đậy, rõ ràng là người yêu mà trước mặt người khác lại giả vờ không quen? Về điểm này thì tôi xin lỗi em, nhưng điều kiện không cho phép. Khi xảy ra chuyện Cố đạo diễn tôi thật sự có nghĩ tôi sẽ vì em mà liều lĩnh, nhưng hiện tại sóng yên biển lặng, chúng ta muốn phải bơi móc chuyện đó ra sao? Em vẫn còn trẻ, tôi không muốn vì thế mà hủy tiền đồ của em…”
Mạc Tịnh Ngôn nói liên tục, Vương Tử Hựu ở bên kia vô cùng im lặng
“Em tức giận hả? Tiểu Hựu?”
Y nguyên im lặng, im lặng đến kỳ lạ.
“Này? Uy?” Mạc Tịnh Ngôn xem xét điện thoại, rõ ràng sớm đã bị dập máy, tức giận thiếu chút nữa thở không nổi.
Người này, treo điện thoại cũng không báo một tiếng! Mạc Tịnh Ngôn lập tức ném di động vào góc.
Mới vừa rồi là kiếm cớ thôi, thế nhưng nói dối nhiều thì nó sẽ trở thành sự thật, chưa đầy 10 phút sau Mạc Tịnh Ngôn đã thấy đói bụng. Mạc Tịnh Ngôn bất đắc dĩ mở tủ lạnh, phát hiện ra tủ lạnh cũng giống bao tử của nàng trống không!
Thôi rồi! Ra ngoài lao lực quá lâu, nên quên mua thêm thức ăn dự trữ.
Được rồi, thôi thì đi ngủ. Tuy Đại Nguyên nói rằ