
ng vẫn thân sĩ giúp Hạ Tuyết ngồi xuống ghế dựa, đợi cô ngồi xuống mới trả lời, “Không sao, anh chị không cần lo lắng, buổi chiều tôi với Phương Phi sẽ tới chỗ giang Tĩnh Viễn, cuối cùng sẽ tìm ra cách giải quyết.”
“Rốt cuộc là thằng mất dạy nào viết? Nếu bị tôi bắt được nhất định sẽ lột một tầng da gã!” Hạ Tuyết nắm chặt tay căm phẫn hô lên, khiến cho Phương Phi không kiềm được sụt sịt mũi.
Phương Triển cũng ngồi xuống, nghiêm túc nhìn Phương Phi, “Nhưng ảnh chụp đó là như thế nào? Photoshop?”
Da đầu Phương Phi tức khắc tê rần, cậu vẫn chưa kể vụ cậu bị Tĩnh Duy Viễn bắt cóc cho Phương Triển nghe, loại tình huống này phải giải thích thế nào? Nếu anh trai biết nguyên nhân đằng sau là Giang Tĩnh Viễn, nói không chừng sẽ làm ầm lầm ĩ lên.
“Là hiểu lầm, Phương tiên sinh không cần lo lắng.” Bùi Thiên Hữu cười cười với anh, “Yên tâm, chúng ta sẽ mau chóng giải quyết.”
Phương Triển trầm ngâm, gật nhẹ đầu, “Được, tôi tin anh, nhưng, trường học đã gọi điện tới cho tôi, sự việc lần này, Phương Phi không đến trường giải thích lại còn chạy trốn rất xa, tôi sợ nó sẽ bị đuổi học.”
Phương Phi cứng người, lại quên mất chỗ nhà trường rồi, chẳng trách khi nãy Tần Phong nói chuyện điện thoại luôn miệng hỏi mình trường học thì sao bây giờ? Lúc ấy trong lòng vẫn chưa hết bất an, chỉ cho rằng nó hỏi chuyện trốn học mà thôi.
Bùi Thiên Hữu hiển nhiên cũng chưa nghĩ tới vấn đề này, liền sửng sốt, chưa kịp mở miệng, bỗng có người lên tiếng, “Ông chủ nhà chúng tôi đã xin phép giúp Phương thiếu gia, mời Phương thiếu gia Bùi tiên sinh đi theo tôi.”
Mọi người ngoảnh đầu, không ngờ chính là vị tráng sĩ (xưng hô thật 囧) bên cạnh ông cụ họ Tĩnh, Bùi Thiên Hữu trông thấy hắn, hơi có phần kinh ngạc nghiêng đầu, “Liêu tiên sinh?”
Hóa ra là họ Liêu, Phương Phi nhìn khuôn mặt lạnh băng quanh năm kia, thế nhưng chỉ không gặp bao lâu, bản thân đã từ Phương tiên sinh thăng cấp lên thành Phương thiếu gia sao?
“Anh đẹp trai này là ai?” Hạ Tuyết hồ nghi nhìn y, “Quần đen áo đen mang kính đen, cứ như xã hội đen vậy…”
Bùi Thiên Hữu bật cười, “Vị này chính là trợ lý bên cạnh lão gia tử Tĩnh Vân Thiên, Liêu Quan Kiệt:Liêu tiên sinh, anh tới là vì?”
Liêu Quan Kiệt giải thích hiếm thấy, “Ông chủ chuẩn bị máy bay tư nhân, đưa mọi người đi tìm đại thiếu gia.”
Bùi Thiên Hữu gật gật đầu, ôm Cẩu Đản đứng dậy, “Liêu tiên sinh không hổ là trợ lý theo Tĩnh lão gia tử mười năm nay, nhanh như vậy đã tìm thấy chúng ta.”
Tính ra cũng chỉ mất hơn hai giờ thôi.
Liêu Quan Kiệt không đáp, nhưng lại dùng khóe mắt liếc sang Hạ Tuyết, xem ra ở bên ngoài đúng lúc chạm mặt bọn họ, mới có thể tìm thấy được.
Về phần y tại sao lại biết Phương Triển và Hạ Tuyết, chắc hẳn là người ta đã điều tra kĩ càng tỉ mỉ giá trị con người của Phương Phi xong hết từ rất lâu rồi.
“Đi thôi.” Bùi Thiên Hữu quay đầu gọi Phương Phi, Hạ Tuyết cũng đứng dậy, “Tôi cũng phải đi!”
Trong giọng nói không ẩn vẻ lo lắng vừa nãy, bây giờ đã tràn ngập hưng phấn.
“Không được!” Phương Triển tiến lên bắt lấy bả vai cô, “Em đang mang thai, không thể tiếp tục chạy khắp nơi! Việc này bọn Phương Phi sẽ xử lý tốt!”
“Nhưng mà…” Hạ Tuyết chưa từ bỏ ý định.
“Chị dâu, chị và anh về nhà đi, thật sự không có việc gì.” Phương Phi cam đoan.
Hạ Tuyết còn muốn tranh luận, nhưng bị Phương Triển nghiêm khắc trừng mắt tới, nhất thời không còn dáng vẻ bệ vệ, ô… Ý cô là, chưa bao giờ được ngồi máy bay nha…
Hạ Tuyết cực không tình nguyện bước vào xe hơi, trước khi đi còn bĩu bĩu môi, ngay cả tạm biệt của Phương Phi cũng không thèm để ý.
Phương Phi cười lắc đầu, ngước mắt đối diện với tầm nhìn Phương Triển, “Xong việc sớm một chút, nhanh chóng trở về.”
Phương Phi trong lòng nóng lên, hốc mắt thiếu chút nữa lại đỏ, chỉ có thể trầm trầm gật đầu.
Ô tô rất nhanh lái ra khỏi bãi đậu xe, bọn Phương Phi cũng theo sau Liêu Quan Kiệt lên máy bay, không hổ là kẻ có tiền, ngay cả máy bay cũng có của riêng, trang hoàng bên trong lại càng xa hoa khiến người khác cứng lưỡi, thậm chí còn có người phục vụ đứng một bên chờ đợi.
Phương Phi còn đang quan sát chung quanh, chợt nghe phía sau Bùi Thiên Hữu cung kính hô lên, “Tĩnh tiên sinh.”
Phương Phi chợt hồi thần, mới phát hiện mình chạy tới trước một cái ghế nằm, Tĩnh Vân Thiên đang nằm trên ghế nhắm mắt dưỡng thần.
Nghe thấy tiếng Bùi Thiên Hữu, Tĩnh Vân Thiên mở mắt ra, thản nhiên quét nhìn bọn họ, “Hừ, không nghĩ tới sẽ có ngày hai người lên máy bay của tôi.”
Phương Phi có phần mê mang nhìn ông ta, lại dòm sang Bùi Thiên Hữu, rõ ràng là ông ta phái người mời bọn họ tới.
Bùi Thiên Hữu mỉm cười, “Vâng, vãn bối cũng không ngờ có ngày được ngồi lên máy bay của Tĩnh tiên sinh.”
Tĩnh Vân Thiên nghe xong lời y, không chút nào ngoài ý muốn hung tợn trừng mắt, “Đừng tưởng được thằng nhóc Duy Viễn nhìn trúng thì tôi không dám động tới cậu!”
Phương Phi trợn trắng mắt, một chút ý sáng tạo cũng không có, giống y chang lúc uy hiếp mình.
Sau đó, Phương Phi lại ngây dại, nói như vậy, Bùi Thiên Hữu thật sự có chân với Tĩnh Duy Viễn? Tuy rằng trước đây từng hoài nghi, nhưng lúc biết