
đã được ba ngày hay bốn ngày, Phương Phi chán chường không biết giờ giấc bỗng nhận được điện thoại của Tần Phong.
Vừa mới nhận còn chưa kịp nói gì, Giang Cẩu Đản đã bổ nhào tới ngọt ngào lên tiếng với loa nghe, “Alo… Papa!”
“Hắc! Vài ngày không gặp lại thăng cấp sao?” Tần Phong ở bên kia ba hoa.
“Chết đê, mày có chuyện gì?” Phương Phi tiếp nhận điện thoại, Giang Cẩu Đản vẫn chưa hài lòng quơ quơ tay nhỏ béo mập.
“Ách… Lên mạng chưa?” Tần Phong ngữ khí chần chừ.
Phương Phi buồn bực, “Không phải nói với mày rồi sao, trong nhà ngắt mạng!”
“Ờ… Mày đọc báo chưa?” Tần Phong ngập ngừng nói.
Phương Phi nghĩ nghĩ, cả ngày hôm nay hình như không thấy tờ báo đâu, tuy cậu không xem nhiều, nhưng Phương Phi mỗi sáng đều nhất định xem một lượt, sáng nay chị dâu lại nói gì mà không tìm thấy trong thùng thư.
Phương Phi nhớ tới động tác khoa tay múa chân của chị dâu, nhất thời nhảy dựng, “Rốt cuộc có chuyện gì mày mẹ nó nói mau!”
“Móa… Hảo tâm lại bị xem thành lòng lang dạ thú, Giang Tĩnh Viễn nhà mày thò chân bên Nhật Bản kìa! Nhanh đi xem tin tức đi!”
Phương Phi cúp điện thoại, hỏi chị dâu bên cạnh mặt mày chột dạ không thôi, “Báo đâu rồi?”
“Ha ha… Cái đó, em… Chị thấy báo chí gì đó không thể tin tưởng được …” Hạ Tuyết cười vô cùng dịu dàng.
Tâm Phương Phi như bị thứ gì đó nhéo mạnh, “Quên đi, chị dâu, chị lấy cho em xem đi.”
Trước giờ, không có lửa làm sao có khói.
Hạ Tuyết thở dài, chạy đến phòng bếp đưa cho cậu.
Ảnh chụp Giang Tĩnh Viễn chiếm hết nửa trang mục giải trí, bên cạnh, còn kèm thêm một người phụ nữ cực kỳ quyến rũ.
Tiêu đề to rõ in đậm màu đen viết, “Tình nhân đồng tính chỉ là ngụy trang? Giang Tĩnh Viễn cũng Lăng Hiểu Dụ hẹn hò đêm khuya”
Phương Phi hai tay run lên, tờ báo rơi phạch xuống mặt đất.
Quả nhiên, giữa bọn họ, cái gì cũng không tính.
Chương 6: Nhân Vật Chính Chuyện Bát Quái
Phương Triển đi làm, phỏng chừng không bao lâu sau cũng biết:Phương Phi thật rối loạn, thật không muốn tiếp tục đối mặt với anh ta, thu dọn đồ đạc quay về H thị.
Giang Cẩu Đản không còn nhốn nháo, ở trên xe im lặng ghé vào trong ngực cậu, thỉnh thoảng lại ngẩng đầu nhìn, ồn ào mama.
Phương Phi ôm bé, đột nhiên ngăn không được chảy nước mắt.
Cẩu Đản dường như bị cậu hù sợ, càng thêm thành thật, ngay cả động cũng không dám động.
Phương Phi biết một thằng con trai khóc trên xe thì thật mất mặt, thế nhưng khống chế không được, ôm chặt thân thể thơm thơm mềm mề của Cẩu Đản, nghĩ, về sau có thể không còn quan hệ gì với người kia, lồng ngực từng cơn đau đớn không thở nổi.
“Mama…” Cẩu Đản cũng rưng rưng nước mắt.
Nghe tiếng mama nước mắt cậu càng thêm cuộn trào, Phương Phi vỗ vỗ đầu Cẩu Đản vào ngực, trong lòng nhuộm đẫm bi thương, nếu, cậu thật sự là mama nó, ba người thật sự là một nhà ba người, thì thật tốt…
Còn chưa tới nhà liền nhận được cuộc gọi của Giang Tĩnh Viễn, Cẩu Đản cũng không hứng phấn, miệng chẹp chẹp liên tục oa trong ngực cậu đáng thương hề hề, Phương Phi cúp điện thoại, tắt máy.
Dù anh ta muốn giải thích, cậu cũng không có tâm tình nghe… Huống chi, anh ta không nhất định là gọi giải thích.
Có lẽ, chỉ là muốn nghe giọng nói của con trai anh ta một chút cũng không chừng.
Lại một dòng nước mắt chảy dài, hai mẹ con trong xe taxi khóc nức nở không ngừng, vô cùng đáng thương.
Ôm Cẩu Đản , Phương Phi đương nhiên không thể quay về ký túc xá, lại không muốn đứa nhỏ theo mình cùng nhau lưu lại đầu đường, Phương Phi không còn lựa chọn nào khác, đành phải quay về nhà Giang Tĩnh Viễn, may mà anh ta còn phải ở bên Nhật Bản vài ngày, không cần phải đối mặt với anh ta nhanh như vậy.
Nhưng lướt mắt toàn bộ những món đồ trong nhà, vì sao cái gì cũng gợi nhớ đến anh ta?
Nấu chút cháo cho Cẩu Đản, đút ăn xong, hai người lại ôm nhau nằm ngủ ở phòng khách, khóe mắt vẫn còn ngấn nước.
Mơ mơ màng màng bị lay tỉnh giấc, Phương Phi mở mắt ra, nhìn Giang Tĩnh Viễn trước mặt đầy phong trần mệt mỏi, không biết nên kinh ngạc hay thương tâm, “Anh sao trở về rồi?”
“Tin tức hôm qua không phải thật!” Giang Tĩnh Viễn sợ làm ồn Cẩu Đản, âm giọng có hơi nhỏ.
Mũi Phương Phi chua xót, vội vàng mở to mắt đẩy nước mắt ngược trở lại, “Tin… tin tức gì chứ?”
“…” Giang Tĩnh Viễn lẳng lặng nhìn cậu, không nói lời nào.
Phương Phi cúi đầu, “Không sao, cho dù là thật cũng không sao, chuyện giữa hai người chúng ta cũng đâu phải là thật… Anh nếu về rồi thì tôi quay về trước, lỡ giờ học quá nhiều rồi.” Nhàn nhạt nở nụ cười, Phương Phi đứng dậy, lướt qua bên cạnh anh.
“Này, Quả Cam Nhỏ… Ngày hôm qua…” Giang Tĩnh Viễn còn muốn giải thích, lại bị Phương Phi cắt đứt, “Anh vẫn nên gọi tôi là Phương Phi, trong lòng tôi, anh với Ninh Tĩnh quả thật không cùng một người…”
“Cậu mặc kệ Cẩu Đản sao?” Giang Tĩnh Viễn chó cùng rứt giậu:(囧::.)
Không biết Cẩu Đản thức dậy vào lúc nào, có thể là trước lúc ngủ khóc lóc chưa tiêu tan hết, thấy hai người giằng co cãi nhau, liền oa một tiếng khóc lóc, “Ô ô… Mama ôm… Ô…”
Vừa khóc vừa giãy giụa bò xuống giường.
“Nó là con trai anh, xin lỗi đã làm phiền anh…” Phương Phi cúi đầu, nước mắt cuối cù