
g tình cảm giữa bọn họ thuận lợi một chút…”
Phương Phi lại tùy tay mở thêm mấy trang, đều là nói về “tình yêu” của họ.
Nói gì vậy… Cậu tại sao không biết hai người họ quen nhau đã lâu?
Hơn nữa, anh ta rốt cuộc là có ý gì?
Tâm thần thấp thỏm lên lớp xong, Phương Phi tận lực cúi thấp người ra khỏi phòng học chạy tới khu ký túc xá, nhưng vẫn bị hai phóng viên bắt được, rượt chạy hơn nửa cái vườn trường.
Đang chạy thở hổn hển, một chiếc xe chợt đậu trước mặt cậu, cửa xe cũng theo đó mở ra.
Phương Phi dừng lại, người lái xe không ngờ là Bùi Thiên Hữu, chỗ ngồi phía sau còn có một người lạ đang nghiền ngẫm nhìn cậu:Hơi lưỡng lự, lại trông thấy đám phóng viên càng đuổi càng gần, Phương Phi quyết định cúi người vào trong xe.
Hai người trong xe, một người không biết, một người biết còn không bằng không biết, Phương Phi chỉ có thể cúi đầu nhìn tay của mình, chờ đối phương mở miệng trước.
Bọn họ hẳn không phải tới trường học cho vui thuận tiện chở cậu một đoạn đường đi.
“Xin chào, tôi là Tĩnh Duy Viễn.” Người đàn ông kia trái lại cười rất hòa nhã dễ gần, nhưng Phương Phi lại cảm thấy đầu khớp đều lạnh buốt.
“Anh tìm tôi có việc?” Vô sự ân cần, không phải gian xảo thì chính là đạo tặc.
Cánh tay Tĩnh Duy Viễn phủ lên vai cậu, “Có muốn biết vì sao Giang Tĩnh Viễn lại thừa nhận quan hệ giữa cậu và hắn trước mặt truyền thông không?”
Phương Phi cứng lại, không nói gì.
Cậu chỉ biết, sự thật không có khả năng như lời anh ta nói, xem đi, quả nhiên là có lí do.
Thấy cậu không mở miệng, Tĩnh Duy Viễn nói tiếp, “Không biết hắn có nói với cậu chưa, hợp đồng của hắn là do tôi chuốc rượu nên mới ký tên.”
Phương Phi gật gật đầu, ngày đó lúc Giang Tĩnh Viễn nói chuyện cùng Bùi Thiên Hữu dường như đã đề cập qua.
“Cậu cũng biết, hợp đồng của Giang Tĩnh Viễn sắp đến kỳ hạn, đang rất được ưa chuộng, hắn đột nhiên nói muốn thoát khỏi vòng luẩn quẩn này, tôi đương nhiên không đồng ý.” Tĩnh Duy Viễn mỉm cười, “Vì thế bây giờ hắn muốn giải nghệ, hắn nói ra quan hệ hai người, chẳng qua là muốn bôi đen tiếng tăm của mình mà thôi.”
Phương Phi cả người cứng ngắc, cậu biết, cậu chỉ biết…
Tên khốn kiếp đó!
“Nhưng, hắn không ngờ, tình huống hiện tại ngược lại lại có lợi với hắn.” Thần sắc Tĩnh Duy Viễn càng nghênh ngạo, “Các fan đều ủng hộ hai người, MV của hắn bây giờ chỉ còn chế tác hậu kỳ, thêm chút tin tức tạo thế cũng tốt, cho nên, mời cậu giả thành tình nhân trong đoạn thời gian này một chút…”
Nói xong, còn đặt một tờ giấy vào tay Phương Phi:Phương Phi cúi đầu nhìn nhìn, quả nhiên, khuôn sáo cũ rích muốn chết, là tờ chi phiếu.
Phương Phi xé nát tấm chi phiếu ném vào mặt hắn, “Dừng xe! Tôi muốn xuống!”
Tĩnh Duy Viễn cười khẽ một tiếng, “Trời phù hộ, dừng xe để cậu ta xuống.”
Bùi Thiên Hữu vâng lời dừng lại, Phương Phi mở cửa xe đi ra, lại đóng cửa một cái rầm.
Xe phía sau cậu lái đi, Phương Phi ngẩng đầu nuốt lệ trở về.
Cảm xúc hạnh phúc dâng trào tối hôm qua kia, hóa ra được cân nhắc kĩ lượng như vậy:Người kia tra, cậu thế nhưng vẫn ôm kỳ vọng với anh ta, nghĩ tới nụ hôn của anh ta, bao hàm bao nhiêu tình cảm trong đó chứ.
Thì ra, tất cả là diễn kịch.
Cho nên nói, lần đầu gặp mặt giả bộ không quen cũng là vì chọc mình nóng nảy đi:Cho nên nói, toàn bộ chuyện này, từ thời điểm anh ta tới trường học lấy cảnh cũng đã được tính toán tốt lắm sao?
Hay là, còn sớm hơn nữa? Sau khi mình uống say quyến rũ anh ta, anh ta liền nghĩ tới?
Hồi tưởng lại một chút, tâm tình Phương Phi chìm xuống vài phần, hồn bay phách lạc lang thang trên đường, cũng không biết bị hai người bọn họ chở tới nơi nào.
Di động leng keng leng keng vang lên, Phương Phi móc ra nhìn, tức giận thiếu chút nữa đánh rớt cái điện thoại, tên cặn bã kia! Vẫn dám gọi tới!
Không chút do dự cúp, mới phát hiện di động nhận được một tin nhắn.
Mở tin nhắn, là số lạ.
“Nghĩ thông thì gọi điện cho tôi, tôi là Tĩnh Duy Viễn.”
Phắc! Anh làm sao chắc chắn ông đây sẽ vâng lời anh suy nghĩ rõ ràng?
Phương Phi định dứt khoát tắt máy, tên cặn bã kia vẫn không có tự giác gọi tới.
Không hề lưu tình tiếp tục treo máy, bên kia một tin nhắn giết tới.
“Còn đang học à? Cẩu Đản ầm ĩ muốn gặp cậu.”
Phương Phi càng tức giận, mẹ nó, mỗi lần đều lấy cớ này!
“Ầm với chả ĩ! Đó là con trai anh!”
Gửi tin xong, bên kia tức thì gọi tới, di động leng keng leng keng không dứt, Phương Phi càng nóng, dứt khoát nhận, cậu cũng không tin tên cặn bã ấy còn có thể giải thích ra ngô ra khoai gì.
Nhưng vừa nghe giọng bên kia, nóng giận của Phương Phi liền tiêu giảm hơn phân nửa, Giang Cẩu Đản đồng học đang gào khóc, “Mama, con nhớ mẹ…”
Dĩ nhiên những lời này được cậu coi là Thượng Phương bảo kiếm.
Phương Phi ôn nhu nhỏ nhẹ an ủi hai câu, sau đó gọi tên cặn bã cứ một mực bên cạnh nghe lén ấy, “Giang Tĩnh Viễn, con mẹ nó anh nghe điện thoại cho tôi!”
Bên kia vâng lời, giọng nói còn hàm chứa ý cười, “Sao vậy Quả Cam Nhỏ? Ai chọc giận cậu sao?”
“Con mẹ nó anh tại sao phải nói với phóng viên như vậy!”
“Nói gì cơ?” Giang Tĩnh Viễn dường như đoán chừng cậu sẽ ngượng ngùng hỏi tới, thờ ơ hỏi,