
rõ ràng không biết bên ấy đã có nhân sĩ biện hộ tới vạch trần bộ mặt thật của anh.
Phương Phi lại càng phẫn nộ, “Không tiện giải thích phải không? Vậy ông đây thay anh nói! Kéo ông đây xuống nước làm thối tên anh để Thiên Viễn hủy bỏ hợp đồng sau đó lại một cước đá văng ông đây đi? Anh bàn tính thật hoàn mỹ đấy?”
Tiếng khóc Cẩu Đản loáng thoáng truyền đến, Phương Phi vừa đau lòng vừa tức giận.
Ngữ khí Giang Tĩnh Viễn tựa hồ nghiêm chỉnh, “Ai nói với cậu như thế? Cậu gặp Tĩnh Duy Viễn?”
“Hừ! Không thể ngờ được phải không! Người ta sớm đã nhìn thấu tâm tư của anh rồi!”
“Cậu trước tiên quay về!” Giang Tĩnh Viễn còn không biết xấu hổ ra lệnh cho cậu.
“Tôi tại sao phải nghe lời anh! Con mẹ nó anh cho anh là ai?” Phương Phi thật muốn xem da mặt anh ta rốt cuộc được làm bằng cái gì.
Giang Tĩnh Viễn thở dài, “Được rồi, cậu ở đâu, tôi mang Cẩu Đản đi đón cậu.”
Cẩu Đản rất không lỡ thời cơ cơ mở miệng, “Mama, con nhớ mẹ…”
Thằng nhỏ chết tiệt! Vừa mới tách ra mấy tiếng thôi mà!
Nhưng không thể phủ nhận, tiếng mama của Cẩu Đản quả thật đánh tan không ít hỏa khí của cậu, Phương Phi lại lẩm bẩm mắng một tiếng, rồi mới quan sát bốn phía, “Trên đường đến trường học của tôi…”
Bởi vì trường học ở vùng ngoại thành, cho nên bị ném tới một địa phương vô cùng hoang tàn vắng vẻ.
“Chờ đó, đừng cử động!” Bên kia ném tới lời này rồi cúp, Phương Phi thiếu chút đánh hai bàn tay của mình.
Thiệt ngu, vậy mà cũng trả lời!
Nhưng trong lòng Phương Phi đồng học vẫn âm ỉ hy vọng có thể nghe người nào đó giải thích, vì thế cũng không được tự nhiên đứng ở ven đường, chờ cha của thằng nhỏ tới đón.
Không biết Giang Tĩnh Viễn chạy bao nhiêu vận tốc, băng qua bao nhiêu cái đèn đỏ, con đường bình thường nửa tiếng mới tới cuối cùng chỉ dùng mười mấy phút đồng hồ đã xuất hiện.
Phương Phi mở cửa xe, mất mặt ngồi vào, Cẩu Đản bật người nhảy vào trong lồng ngực cậu, “Mama, con nhớ mẹ…”
Phương Phi ôm bé ngồi xuống, cũng không có tâm tình dỗ dành gì, may mắn Cẩu Đản khóc cả đoạn người đến mệt mỏi, vừa thấy mẹ liền bắt đầu im lặng cuộn trong lồng ngực cậu nghỉ ngơi dưỡng sức.
“Quả Cam Nhỏ…”
“Gọi tôi Phương Phi!” Tính cáu kỉnh của Phương Phi lại nổi lên.
“…” Giang Tĩnh Viễn trầm ngâm, “Cậu ngốc à, thà tin một người lạ vừa mới gặp mặt chứ không chịu tin tôi?”
Phương Phi bị anh nói lặng đi một chút, giật mình, “Anh, anh anh anh anh anh anh có ý gì?”
“Cậu nghĩ sao?” Giang Tĩnh Viễn liếc cậu một cái.
Mặt Phương Phi có chút nóng lên, “Anh còn nói hai ta quen biết nhau thật lâu… Rõ ràng là gạt người!”
“Ngốc quá!” Giang Tĩnh Viễn vỗ đầu cậu, “Hắn nói cậu như thế nào ?”
“Thì, thì nói như thế… Đưa tôi một tấm chi phiếu muốn tôi đóng giả tình nhân của anh…” Phương Phi ý thức được bản thân thật sự làm sai, ngữ khí không tự chủ nhẹ xuống.
“Chi phiếu bao nhiêu?” Giang Tĩnh Viễn nghiêng đầu.
“Không thấy…Tôi xé rồi…”
Giang Tĩnh Viễn vươn tay qua, Phương Phi nhất thời cứng đờ, “Anh anh anh…”
Giang Tĩnh Viễn lấy điện thoại trong túi quần Phương Phi, cúi đầu bấm bấm số, lại đưa tới gần bên tai cậu, “Nói cho hắn, thiếu hai trăm ngàn thì dẹp!”
“A?” Phương Phi còn định hỏi rõ ràng, bên kia đã tiếp, “Nghĩ thông rồi?”
“A? À… Này! Ờ, anh, anh cho tôi bao nhiêu tiền?” Phương Phi lắp ba lắp bắp hỏi.
Tĩnh Duy Viễn ở bên kia nghiền ngẫm mở miệng, “5W, chắc giá.”
Sinh viên đang học không thu nhập gì, 5W quả thật là một thu hoạch không nhỏ.
“Thiếu hai trăm ngàn thì dẹp!” Phương Phi nói y nguyên lời Giang Tĩnh Viễn.
Tĩnh Duy Viễn trầm ngâm, cúi đầu cười ra tiếng, “Thật ác đó, được rồi, tôi cho cậu hai trăm ngàn, Bùi Thiên Hữu sẽ đưa tới, đừng quên, hai trăm ngàn cũng không phải là tự mọc lên!”
Nói xong bên kia liền cúp điện thoại, Phương Phi lăng lăng nhìn Giang Tĩnh Viễn, “Cho, cho…”
Hai trăm ngàn đó! Mình mình mình mình mình… giàu to rồi!
Chương 8: Nụ Hôn Đầu Của Cẩu Đản
Quả nhiên, bọn họ vừa tới nhà, Bùi Thiên Hữu đã gọi điện thoại tới, chỉ nói đợi ngày mai Giang Tĩnh Viễn ra ngoài rồi đến tìm hắn, sau đó vô cùng khốc cúp máy.
Phương Phi cũng lười quản vì sao ai cũng biết số di động của mình, tiếp tục dạy Cẩu Đản nói chuyện.
Nói tới Giang Cẩu Đản đồng học, từ sau khi học xong câu “Mama, con nhớ mẹ” độ khó cực cao đối với bé mà nói, dường như đột nhiên thông suốt dị thường, cái gì mà ăn cơm đi ngủ tiểu tiểu blah blah blah đều khỏi phải nói, thậm chí có một lần còn nói một câu siêu dài “Mama con muốn ăn thêm bánh mì bơ.”
Cảm giác thỏa mãn của Phương Phi nở rộ, đứa nhỏ chậm chạp bao nhiêu a! Cuối cùng cũng dạy nó nói được rồi!
Hoàn toàn xem nhẹ câu vỡ lòng “Mama, con nhớ mẹ” do người nhà Giang Tĩnh Viễn dạy.
Đương nhiên, tuy rằng năng lực ngôn ngữ của Cẩu Đản tiến bộ thần tốc, nhưng vẫn chưa có năng lực độc lập, cho nên, chuyện quan trọng nhất chính là, Giang Cẩu Đản làm sao bây giờ?
Con của thím Dương gọi điện tới, nói chân của thím Dương vẫn không thể cử động, cho dù có bác sĩ tốt cũng không thể đứng lâu:Dù sao cũng là người lớn tuổi, Giang Tĩnh Viễn thật nhân đạo đưa “lương hưu”, để lại cục diện rối rắm là Giang Cẩu Đản.
Phương Phi