Duck hunt
Nghiêm bên trái quay

Nghiêm bên trái quay

Tác giả: Nhất Ngột

Thể loại: Truyện dài tập

Lượt xem: 325720

Bình chọn: 7.5.00/10/572 lượt.

trở nên rất kỳ quái, dễ dàng nổi giận, trong bụng có gì đó đá cậu.” Trên thực tế cô cũng không biết hơn hai tháng sẽ có phản ứng như thế nào.

Trần Mặc Mặc nháy nháy mắt, đầu tiên là bộ dáng vô cùng cố gắng suy tư. Cuối cùng dùng sức lắc đầu.

Tống Mộ Thanh như có điều suy nghĩ nhìn lên nhìn xuống đánh giá cô một lần, nói: “Có thời gian tự mình đi bệnh viện kiểm tra lại một lần đi.”

Ánh mắt của cô khiến Trần Mặc Mặc run rẩy, nhuandongd.i.e.n.d.a.n.l.e.q.u.y.d.o.n cho là khối thịt trong bụng mình có vấn đề, lập tức khẩn trương nắm lấy tay Tống Mộ Thanh: “Có phải mình có chuyện gì đúng không?” Một tay khác đặt ở trên bụng mình, vẻ mặt vô cùng lo lắng.

“Không có gì, chỉ là nghe nói thường phụ nữ có thai cách một thời gian lại đi kiểm tra một lần.” Cô cười cười nhìn bạn mình.

Lập tức trên mặt Trần Mặc Mặc xuất hiện mảng đỏ ửng ngượng ngùng, hừ một tiếng, giả bộ tức giận hất tay của cô ra. Một lát sau, mới nhớ tới mặc dù Tống Mộ Thanh trêu ghẹo mình nhưng thành phần lo lắng là chiếm đa số. Viif vậy rất rộng rãi nói cho cô biết.

“Triệu Nghị nói ở bệnh viện mùi khó ngửi, an bài một bác sĩ kiểm tra ở nhà.”

Tiếng nói của cô mềm mại nhẹ nhàng, cúi đầu, hoàn toàn không nhìn thấy khi nghe lời của cô Tống Mộ Thanh liền có vẻ mặt “Quả nhiên là thế.”

Sau khi tiễn Trần Mặc Mặc đi Tống Mộ Thanh đến bệnh viện.

Đại khái Tống Bình chưa thấy bài báo kia, hoặc là gặp được chuyện gì hài lòng. Từ xưa đến nay khi Tống Mộ Thanh đến ông ta chưa từng cho cô sắc mặt tốt, lại dùng vẻ mặt vui mừng hỏi thăm tình hình công ty. Cô hễ hỏi thì đáp, nhưng nhiều lời hỏi thăm cô lại không nói nhiều một câu.

Dù không thích cô đi nữa, cũng là con gái của mình. Thấy thái độ cô lạnh nhạt, cuối cùng Tống Bình có chút thất vọng. Cũng không lâu lắm lập tức lộ ra vẻ mặt mệt mỏi, ánh mắt không khỏi nhìn về phía cửa ra vào.

Vẻ mặt Tống Mộ Thanh không hề thay đổi, lúc rời khỏi liền hỏi Tô Thanh gần đây ở bệnh viện có chuyện gì xảy ra không, bà lại ấp úng, ánh mắt tránh né.

Tống Mộ Thanh biến sắc, đại khái đoán được những chuyện gì. Lại biết có hỏi nữa thì cũng không hỏi được chuyện gì, qua loa đôi câu dặn bà chú ý nghỉ ngơi đã đến phòng bệnh tầng dưới.

Cô đi tới cửa phòng, gặp một ý tá dọn dẹp đồ dùng vỏ chăn bỏ vào túi đang đi ra ngoài.

‘Cô đến thăm bệnh sao?” Y tá nhìn cô, chê cô chặn đường đi, vội vàng nói: “Bệnh nhân giường bệnh này đã xuất viện, làm phiền cô tránh ra.”

Tống Mộ Thanh nghe vậy dừng một chút, nhường qua một bên. Từ trong khe cửa nhìn thấy, tất cả đều đã được dọn dẹp thỏa đáng, dấu vết như chưa có ai từng ở qua.

Không có người ở, cô lập tức nhớ đến Tống Bình. Trừ ông ta ra còn ai che chở ba mẹ con nhà này vào đây nữa? Nghĩ đến hôm nay ông ta tốt bụng khác thường, ánh mắt mong đợi nhìn cửa, chẳng lẽ chờ hồi âm của người ông ta phái đi làm việc.

Tay cô nắm chặt thành quả đấm, một lúc lâu mới buông ra.

Đưa đi thì như thế nào? Dù thế nào đi nữa hiện tại ông ta đã thành hai bàn tay trắng, ngay cả bản thân mình cũng khó có thể bảo vệ thì lấy cái gì để nuôi sống mẹ con ba người này. Cô vẫn nên nhắm mắt làm ngơ thôi.

Lại đi lên tầng trên, trong phòng bệnh có người đến thăm. Là lão bạn xấu trên thương trường của ông ta.

Cô đứng ở ngoài cửa, mơ hồ nghe được giọng nói bên trong.

“Tôi thật sự bội phục… Chị dâu thật có phúc… Hổ phụ không sinh khuyển nữ, cháu gái và Triệu thị… Về sau…”

Sau khi người nọ đi ra ngoài gặp mặt Tống Mộ Thanh, bộ dáng đầu trâu mặt ngựa, thái độ cười như không cười. nhuandongd.i.e.n.d.a.n.l.e.q.u.y.d.o.n Cái ánh mắt nghiên cứu tìm tòi, xen lẫn châm chọc khiến Tống Mộ Thanh rất không thoải mái. Cô khinh thường liếc ông ta một cái, nhếch miệng nên trắng trợn cười giễu cợt, khiến người nọ sững sờ, ngay sau đó tức giận lườm cô một cái lập tức rời đi.

Cũng không lâu lắm, thình lình xảy ra tiếng vỡ vụn chói tai trong phòng bệnh yên tĩnh, theo sau đó chính là tiếng thét chói tai cua Tô Thanh và tiếng rống tức giận tột cùng của Tống Bình.

“Cái đứa con gái bất hiếu… Tôi… Tôi… Đều là do bà nuôi con gái tốt…”

“Nhất định là người nọ nói lung tung, sao Thanh Thanh làm chuyện này được…” Tô Thanh vội vàng hấp tấp nói.

“Nó có chuyện gì không làm được? Đều là do bà nuôi con gái tốt, nó chỉ ước gì tôi thân bại danh liệt, chết đi coi như xong rồi! Tôi nuôi nó hai mươi năm, nó lại quay đầu lại đối phó với tôi! Đi, bà đi tìm nó cho tôi ngay…”

“Ông muốn làm gì?” Tô Thanh hét ầm lên: “Tôi không cho phép ông tổn thương nó! Tôi không cho phép!”

Tống Mộ Thanh lạnh nhạt đứng ở cửa lập tức biến sắc, khóe miệng giật giật. Còn chưa đợi cô có phản ứng gì, y tá ở đầu kia nghe thấy động tĩnh vội vã chạy tới, thậm chí không nhìn thấy cô không đúng lúc đứng ở trước cửa phòng.

Tiếng Tống Bình rống giận trong giây phút bác sĩ và y tá xuất hiện lập tức biến mất.

Cô nghe thấy ông ta che giấu nói: “Không có việc gì, chỉ là đột nhiên vết thương đau. Các người tới thật đúng lúc, giúp tôi kiểm tra một chút, có phải nhiễm trùng rồi hay không.”

Cô nhớ rõ ông ta tức giận muốn bẻ phổi, lại chỉ có thể cố nén, còn làm ra vẻ vừa nhìn đã cảm thấy