Ring ring
Nghiêm bên trái quay

Nghiêm bên trái quay

Tác giả: Nhất Ngột

Thể loại: Truyện dài tập

Lượt xem: 326325

Bình chọn: 8.5.00/10/632 lượt.

trở về, nếu làm không tốt, công ty đóng cửa, cô sẽ bị người người oán giận, mặc dù cô không hề làm gì nó cũng không chạy thoát được số mạng đóng cửa, nếu làm rất tốt, có khởi sắc, đó không phải là gia tăng lợi thế cho Tống Bình tiếp tục tiêu dao bên ngoài hay sao?

Nhưng hiện tại cô không thể chỉ suy tính những thứ này/

Hiện tại coi như cô đã thấy rõ, Tống Bình là giang sơn dễ đổi, không có người đàn bà đang nằm ở trong bệnh viện kia thì cũng sẽ còn những người đàn bà xinh đẹp trẻ tuổi hấp dẫn khác. Cô cản được một lúc, nhưng không cản được một đời. Huống chi nhưng loại chuyện này vốn là cô không nên nhúng tay, phí sức nhưng lại chẳng có kết quả tốt, cô cũng mệt mỏi.

Đứng ở cửa sổ sát đất trong văn phòng, nhìn người đi đường qua lại như thoi đưa ở phía dưới,đáy lòng Tống Mộ Thanh sinh ra cảm giác bi thương.

Làm cha và con như bọn họ, sợ là không ai có.

Gọi điện thoại nội bộ cho thư ký, an bài thời gian họp, vừa mới ngồi xuống, nhấp một ngụm cà phê nồng đậm có thể làm cho tinh thần cô lập tức phấn khởi, điện thoại di động lập tức vang lên.

Là Lận Khiêm. Cô nghiêng đầu nhìn đồng hồ, không phải là lúc này anh đang họp sao?

“Lúc nào thì tan việc?” Điện thoại vừa thông anh lập tức hỏi tới.

Tống Mộ Thanh nằm ở trên bàn làm việc, một chút dáng vẻ trang trọng trầm ổn của tổng giám đốc cũng không có, chân đung đưa từng cái. Nếu để cho những người ngoài cửa nhìn thấy, nhất định sẽ hoài nghi cô hiện tại với cái người buổi sáng vừa tới công ty, khuôn mặt lạnh như sương, vẻ mặt băng sơn suy diễn hoàn hảo, đến cùng là có cùng một người hay không.

“Hội nghị quan trọng như vậy anh lại gọi điện thoại cho em, nhớ em rồi sao?” Cô cười nói đùa giỡn. Lận Khiêm ở trước mặt người người khác luôn luôn nghiêm chỉnh, nhất định sẽ không làm ra chuyện lãnh đạo nói chuyện ở phía trên, anh ở phía dưới tán tỉnh người.

“Kết thúc trước thời gian, nếu hiện tại em có thể đi, anh tới đón em.”

Tống Mộ Thanh nghe được tiếng khởi động xe, chắc anh vừa lái xe vừa gọi điện thoại cho cô. Mỉm cười ngọt ngào, đến âm thanh cũng đều là ngọt. Lật đi lật lại một đống tài liệu ở trước mặt, cô ảo não nói: “Làm thế nào đây, em còn một đống chuyện phải xử lý, sau hai giờ nữa còn phải mở một hội nghị quan trọng.”

Bên kia một hồi lâu cũng không có tiếng động, Tống Mộ Thanh cho là anh mất hứng, đang muốn hò hét hai câu, lại nghe anh nói: “Thời gian đã quyết định rồi.”

“Sáng sớm ngày mai anh phải trở về quân đội, 23 tháng sau đi Tây Tạng.” Dừng một chút anh nói tiếp.

Vừa mới bắt đầu Tống Mộ Thanh chưa kịp phản ứng, mấy ngày nay, bọn họ giống như đôi tình nhân bình thường, mỗi ngày đều có thể gặp mặt. Chỉ mới vài ngày thôi mà cô đã thành thói quen ngọt ngào suôn sẻ như vậy.dღđ。l。qღđ Sau khi anh trở lại doanh trại không phải là không thể gặp mặt, nhưng doanh trại không phải là nhà cô, sao có thể ngày ngày chạy qua chỗ đó. Đừng nói là quy củ không cho phép, chính là nhiều người nhìn như vậy, cô cũng không phải là không biết xấu hổ, sợ cử chỉ vô tâm khiến cho anh gặp nhiều phiền toái.

Hiện tại mới đầu tháng, 23 tháng sau, không sai biệt nữa còn năm mươi ngày. Cô lặng yên trong chốc lát, ngón tay vô ý thức vẽ vòng tròn trên mặt bàn gỗ lim. Khi vang lên tiếng gõ cửa cô mới ý thức được hiện tại không phải là lúc nên nói chuyện.

Anh có việc bận, cô cũng có một trận chiến phải đánh.

Cô cúi đầu nói một tiếng với Lận Khiêm: “Anh cứ về nhà trước đi, em sẽ trở về sớm một chút.” Sau đó nói người ngoài cửa đi vào.

Trước đó Tống Mộ Thanh đã xin chỉ giáo một chút với Triệu Nghị, bên cạnh lại có trợ lý giúp một tay, nhưng cuối cùng rất nhiều chuyện cô phải quyết định. Mặc dù đầu óc cô thong minh, nhưng cho tới bây giờ cũng không phải là dùng trong nghề này. Hiện tại cô là người mới, thiếu hụt nghiêm trọng kinh nghiệm thực chiến, bất kỳ một bảo biểu trên văn kiện cũng có thể làm cho não cô ngưng trệ phải bóp huyệt thái dương, chớ nói chi những thuộc hạ ngồi không ăn bám kia của Tống Bình, thấy cô quan mới nhậm chức chuẩn bị tới bới móc này.

“Anh cảm thấy lần này cơ hội xoay mình của chúng ta có bao nhiêu phần trăm?” Tống Mộ Thanh nhức đầu gấp lại sổ sách văn kiện hạng mục, hỏi trợ lý Nhậm Khải đang cung kính đứng ở bên cạnh bàn.

Cô nói “Chúng ta”, đương nhiên kéo anh ta lại cùng chung một thuyền với mình. Trong đó không chỉ là tin tưởng với Triệu Nghị mà còn là tin tưởng với chính bản thân anh ta. Sau khi Tống Bình hỏi ý kiến anh ta ở trong bệnh viện thì trợ lý của Triệu Nghị không biến sắc nhìn ông ta một cái, anh ta trả lời “Tôi tin tưởng năng lực của đại *****”, bọn họ đã là người trên cùng một chiếc thuyền. Anh ta không có lựa chọn nào khác.

Nhậm Khải hạ mắt xuống, khi đưa mắt lên nhìn là bộ dáng sóng nước chẳng xao động quen thuộc.

“Nếu như hợp tác với Triệu thị có kết thúc mỹ mãn, hoàn toàn có thể hóa giải vấn đề tiền bạc đang cấp bách.” Anh ta nhìn Tống Mộ Thanh một cái, thấy cô chau mày, lại nói: “Nhưng nội bộ công ty tồn tại rất nhiều vấn đề, lên án đã lâu, hơn nữa còn là trí mạng. Đây mới là vấn đề nên giải quyết nhất.”

“Sớm muộn cũng muốn thu thập