
hai lão này.” Tống Mộ Thanh hung tợn nói.
Lão đại bộ phận nhân sự và bộ phận tài vụ, từ ngày đầu Tống Bình xây dựng sự nghiệp đã đi theo ông ta. Bản lãnh thật sự không có, ngược lại vỗ ngựa nịnh nọt thì có thừa. Cậy vào thân phận “khai quốc công thần” của mình, nhét không ít người không xin được việc trong nhà mình vào trong công ty, từ chức quản lý, xuống tới bác gái vệ sinh, cũng có thể tìm ra được có quan hệ thân thích theo chân bọn họ
“Còn có, bản thân tổng giám đốc…”
Tống Mộ Thanh không nhịn được phất tay một cái, những việc hoang đường kia của Tống Bình cô đã không còn muốn nghe nữa. Nhậm Khải thức thời dẫn đề tài theo hướng khác.
Thư ký gõ cửa đi vào, thong báo đã tới thời gian họp. Tống Mộ Thanh liếc qua cổ tay, đã sắp tới năm giờ. Vừa nghĩ tới việc khi cô ở bộ phận tài vụ giả vờ đánh đấm, may mắn nghe nói khi các ngành đến họp giống như là đi khai chiến, ầm ĩ rối bời. Chờ bọn họ ầm ĩ xong, đoán chừng một giờ cũng không đủ, còn cần phải dùng một giờ để trở về. Cô không khỏi thấy nhức đầu, nhìn Nhậm Khải.
“Đây là lần đầu tiên cô lấy thân phận thay mặt Tổng giám đốc xuất hiện trong
hội nghị.” Anh ta nhàn nhạt nói, ý là, tốt nhất cô nên tự mình ứng phó, đừng nghĩ giao cho tôi.
Tống Mộ Thanh bất đắc dĩ thở dài, thuộc hạ của Triệu Nghị quả nhiên đều giống hắn, vô tình vô nghĩa!
Vừa tới cửa phòng họp liền nghe thấy bên trong đã khai chiến. Tống Mộ Thanh hít sâu một hơi, ý bảo thư ký đẩy cửa ra. Bên trong phòng nhân sự trách cứ phòng hành chính các cuộc họp hàng năm không thú vị, không sáng ý chút nào, phòng hành chính mắng phòng tài vụ đứng giữa kiếm lợi đút túi riêng, phòng tài vụ châm chọc phòng nhân sự tiếng nói im bặt đình chỉ*
*Im bặt đình chỉ (kết nhiên nhi chỉ) ý nói người văn vẻ biến hóa sánh ngang với quỷ thần nhưng khi đến lúc xảy ra chuyện thì lại im bặt (to mồm ý mà)))
Tống Mộ Thanh không nhìn mọi người đi thẳng tới ghế chủ trì, mặt không chút thay đổi, lười biếng tựa lưng vào ghế ngồi, gật đầu một cái với thư ký để cho cô chia tài liệu dùng trong khi họp cho mọi người.
“Hiện tại các vị đang cầm trong tay chính là bản kế hoạch hợp tác với Triệu thị. Trên đó ghi rất rõ ràng, tôi nghĩ là không cần thiết tôi phải giải thích. Tôi nghĩ như vậy rất hợp lý, không cần lấy bất kỳ cớ gì với tôi, mặc kệ các người dùng phương pháp gì, dự án này, chỉ cần thành công không cho phép thất bại. Nếu không, tôi rất vui lòng thiết lập tổ chức lại công ty này!”
Cô nhàn nhạt quét mọi người một vòng, ánh mắt cố ý dừng lại mấy giây trên người phòng tài vụ và phòng nhân sự. Thấy Nhậm Khải quăng ánh mắt tán dương cho cô, cô giảo hoạt cười.
“Tôi đã hẹn Triệu tổng đàm luận, tiếp theo hội nghị do Nhậm trợ lý chủ trì. Nhậm phụ tá, không thành vấn đề chứ?”
Nhậm Khải lệ rơi ở trong lòng. Triệu tổng đi ra nước ngoài bàn chuyện làm ăn, cô đi đâu hẹn hắn bàn luận vậy? Rõ ràng là chạy về nhà bạn trai. Nhưng anh lại không thể nói có vấn đề, đó không phải là khiến mọi người chất vấn năng lực của mình hay sao?
Anh nhắm mắt nói: “Không thành vấn đề.”
Tống Mộ Thanh hết sức hài lòng gật đầu, trở về phòng làm việc cầm túi xách lên lập tức tan tầm.
Ra khỏi thang máy, cô vừa đi ra cửa vừa gọi điện thoại cho Lận Khiêm. Vang không quá hai tiếng liền thong, giống như anh coi chừng điện thoại đợi điện thoại của cô ấy.
“Em ra viện rồi, anh ở nhà sao?”
“Anh thấy được.”
Thấy? Tống Mộ Thanh không hiểu: “Lận đoàn trưởng anh khi nào thì luyện thành thiên lý nhãn vậy, tất cả đều có thể nhìn thấy?” Nói xong giống như nghĩ tới điều gì, bỗng nhiên ngẩng đầu nhìn về phía bên ngoài tầng lầu.
“Thất thần cái gì? Mau tới đây?”
Tống Mộ Thanh nhìn thấy trên mặt anh mang theo nụ cười hài hước, nói về phía điện thoại di động.
Bên ngoài đại sảnh dừng một chiếc xe việt dã màu đen, khiêm tốn mà nổi bật, giống như người đàn ông đang tựa trên thân xe kia.
Tống Mộ Thanh thu tay, chạy chậm về phía anh. Giống như là đi trên mây, con đường cô đi qua kia, phía sau như nở ra hoa đẹp vậy.
“Anh tới từ khi nào vậy?” Những gương mặt đi qua đi lại đều là gương mặt quen cô khắc chế vui sướng trong đáy lòng, không lập tức nhào tới trên người anh. Đứng ở trước mặt anh, trong mắt đều mang theo nụ cười triền miên nhìn anh. Đôi cánh tay vòng qua cái eo gầy gò mang thương tổn của anh.
“Anh vẫn ở nơi này.” Anh cười, kéo cửa xe bên ghế phụ xe: “Lên xe đi, người bận rộn.”
“Sao anh lại không nói cho em? Nếu biết sớm là anh vẫn đang chờ ở phía dưới chắc chắn em sẽ không làm trễ nãi lâu như vậy.” Tống Mộ Thanh nhỏ giọng oán trách nói.
“Dù sao anh về nhà cũng không có chuyện gì, đợi một chút cũng không cần vội.” Anh cúi người qua, thắt dây an toàn cho cô, “Nếu quyết định muốn về công ty, phải làm cho tốt, đừng như trước kia, trốn việc làm đi uống trà chiều.”
Anh nói là khi anh bị thương nằm bệnh viện, cô không đi làm cả ngày sống ở trong bệnh viện với anh. Mặc dù trong lòng anh cũng nguyện ý thường xuyên cùng cô sống chung một chỗ, nhưng càng hy vọng hiện tại cô học cách độc lập và trưởng thành. Anh không thể giống như những người bạn trai khác, không giống như