pacman, rainbows, and roller s
Nghiêm bên trái quay

Nghiêm bên trái quay

Tác giả: Nhất Ngột

Thể loại: Truyện dài tập

Lượt xem: 326403

Bình chọn: 7.00/10/640 lượt.

nhiều lần, tìm tất cả lý do anh không cần ở lại nhưng anh lại luôn nói anh có hai lý do lưu lại.

Khi Tống Bình tỉnh lại Lận Khiêm vừa mới bị điều xuống dưới lầu mua cơm tối. Tống Mộ Thanh không phát hiện được ông tỉnh, nghe được ông nghe được tiếng “Tô Tô” van xin của ông thì mới phát hiện.

Cô châm chọc cười cười. “Tô Tô” chính là gọi Tô Thanh. Tống Mộ Thanh chỉ nghe thấy ông ngoại bà ngoại gọi mẹ cô như vậy. Mà cho tới nay Tống Bình luôn gọi Tô Thanh là “Cô” hoặc là dứt khoát lược bỏ đi.

“Cô biết cái gì, chớ nói lung tung.” Chán ghét mà vứt bỏ.

“Buổi tối có xã giao, không cần chờ tôi về.” Phân phó.

“Hiện tại tôi rất bận, cô đừng tới phiền tôi.” Không nhịn được.

“Rót cho tôi ly nước.” Chuyện đương nhiên.

Châm chọc cỡ nào! Hai mươi năm qua, lần đầu tiên cô nghe được Tống Bình thân thiết gọi Tô Thanh, lại là khi ông bị bệnh liệt giường, khi không có cách nào đúng lý hợp tình, khi không thiếu được sự chăm chăm sóc của bà.

“Tô Tô?” Có lẽ là không nghe được đáp lại, Tống Bình gọi lại một tiếng.

Tống Mộ Thanh đi tới bên giường bệnh, mắt nhìn xuống.

“Tôi bảo mẹ về nghỉ ngơi, ông cần cái gì?” Cô lạnh nhạt hỏi.

Khi Tống Bình thấy cô trong mắt thoáng qua một tia kinh ngạc, cùng với thất vọng. Khó khăn ngẩng đầu lên, lại chỉ dời được gối đầu một chút, thấy trong phòng bệnh không có những người khác, lúc này mới thật sự tin tưởng lời nói của Tống Mộ Thanh, không cam lòng nói một chữ: “Nước!”

Tống Mộ Thanh lấy một cốc nước, đi tới bình nước bên cạnh chỗ bông băng, dính một chút nước cho Tống Bình nhấp môi.

Cho tới nay, quan hệ hai cha con cô như kẻ thù, giương cung bạt kiếm. Tống Mộ Thanh vừa nhìn thấy ông giống như ăn thuốc nổ vậy, chỉ cần một chút lửa cũng có thể khiến cô đồng quy vu tận với Tống Bình. Ở nơi công cộng, vì mặt mũi nhau cô còn có thể khắc chế một chút, nhưng vừa về tới nhà lập tức liền khai hỏa. Cho nên trước đó bọn họ hiếm có sự an tĩnh như bây giờ, bình tĩnh làm cho người ta có chút khó chịu.

Tống Bình lắc đầu một cái, biên độ động tác rất nhỏ. Tống Mộ Thanh thu tay lại, đặt cốc nước về chỗ cũ, cô cũng ngồi lại lên ghế cách giường bệnh mấy bước. Cô thấy ông nhìn chằm chằm trần nhà một lát sau đó nhắm mắt lại, không biết là mệt hay là không muốn nhìn thấy cô nữa.

Lúc Lận Khiêm trở lại cô đã duy trì tư thế hai tay ôm ngực rất lâu. Ngay cả sống lưng dán chặt trên ghế cũng có chút mỏi. Nhìn thấy anh, ngay lập tức cô buông lỏng xuống, đứng lên đi tới ngoài cửa.

Mùi vị thức ăn trong bệnh viện hình như chỉ có mùi của thuốc sát trùng. Tống Mộ Thanh ăn qua loa hai miếng liền cầm đũa không động đậy. Lận Khiêm hỏi cô chuyện gì xảy ra, cô lắc đầu một cái, nói không có khẩu vị.

“Anh ăn, em nhìn.”

“Nhìn anh ăn là em đã có thể no rồi?” Anh cầm đũa gõ một cái lên đầu cô, coi cô là đứa bé đang ăn kiêng.

Tống Mộ Thanh chống cằm, mắt nở nụ cười, người nghiêng về phía trước, thẳng mắt theo dõi anh: “Sắc đẹp thay cơm vậy, anh có mùi vị nhiều hơn nhiều so với thịt của Đường Tăng, lúc này em no bụng lắm.”

Một người đẩy bệnh nhân ngồi trên xe lăn đi tới bọn họ. Lận Khiêm lườm cô một cái, nói chuyện cũng không nhìn đây là nơi nào.

Tống Mộ Thanh mím môi, tầm mắt nhìn theo người thân của người bệnh nhân kia, mãi đến khi cô ấy đi vào trong một phòng bệnh, không có bất kỳ phản ứng gì nữa mới thu hồi tầm mắt. Hả hê nháy mắt với Lận Khiêm, anh xem, căn bản người ta cũng không nghe được.

Lận Khiêm tuyệt không ghét bỏ số cơm cô bỏ lại, tất cả đều ăn hết. Tống Mộ Thanh không biết lượng cơm anh ăn lại có thể lớn như vậy, chỉ nhìn cũng cảm thấy no rồi. Hai ngày nay mặc dù đây là lần ăn cơm chung đầu tiên của bọn họ, nhưng anh vẫn luôn giữ chừng mực đối với mình. May mắn là trước đây ở doanh trại chính mắt thấy anh giữa một đám đang ông ăn như hổ đói, tư thết dùng cơm tao nhã, vốn cô cho rằng lượng cơm ăn cũng không có bao nhiêu, cho nên lần thấy anh giải quyết xong lượng cơm tối thiểu đủ cho cô ăn cả ngày cô có chút sợ.

Hoài nghi vươn tay sờ sờ dạ dày anh, đụng vào cũng là cơ bắp cứng rắn.

“Mới vừa cơm nước xong, em muốn làm gì? Đây là ăn no rồi nghĩ đến dâm dục?” Lận Khiêm bắt được cổ tay của cô.

“Phi! Thật là không biết xấu hổ. Trước mặt công chúng, mặc bộ quần áo như vậy kính xin anh chú ý cử chỉ. Rơi vào mắt người có tâm nói anh vô lễ, làm mất thể diện của các đồng chí quân nhân.”

Lận Khiêm sâu kín nhìn cô cười, cười không ngừng sợ hãi trong lòng Tống Mộ Thanh. Một hồi lâu, anh mới chậm rãi dựa

tới, chóp mũi gần như chạm vào chóp mũi của cô.

“Đây là bệnh viện, em cũng đừng có làm loạn.” Tống Mộ Thanh bỗng chốc ngửa ra sau, cảnh giác nhìn xung quanh.

Hoàn hảo là bọn họ đang ở chỗ gần cuối hành lang, không có nhiều người chú ý đến động tĩnh bên này.

Lận Khiêm thấy cô giống như con thỏ con bị giật mình, cười rất là vui vẻ. Trong ánh mắt trợn to của Tống Mộ Thanh, chậm rãi vươn tay, lấy hạt cơm còn dính trên má của cô, sau đó đưa ra phía trước cho cô nhìn, chứng mình anh thật sự không có muốn làm loạn.

Tống Mộ Thanh rất…, cảm thấy anh có lòng đùa giỡn mình, mặt đen lại một nửa.

“Được rồi, đừng nóng giận.”