Old school Swatch Watches
Ngại gì yêu nhau

Ngại gì yêu nhau

Tác giả: Lưu Tam Tam

Thể loại: Truyện dài tập

Lượt xem: 328074

Bình chọn: 7.5.00/10/807 lượt.

o nhân viên, sau đó mới cầm điện thoại lên mà nói: “Mình sẽ lên ngay, cậu đừng xuống đây.”

Dứt lời liền cúp điện thoại, nhìn xung quanh một chút thấy không còn đồng ngiệp nào khác nữa, khi đó cô mới bước vào thang máy chuyên dụng của tổng giám đốc lên tầng 12. Một mặt cũng đang than thở, sao mình đang giống như đi ăn trộm vậy.

Tầng 12 vốn dĩ rất vắng vẻ, vào thời gian này càng thêm yên tĩnh hơn, cô trợ lý giỏi giang Rita cũng đã đi ra ngoài ăn cơm rồi, cánh cửa thủy tinh của phòng tổng giám đốc được mở ra, Hứa Tử Ngư đi vào liền nhìn thấy Tống Lương Thần đang ngồi ở trong phòng làm việc.

“Có đói bụng chưa?” Tống Lương Thần thấy cô đi vào, anh vội từ chỗ ngồi đứng dậy, kéo cô vào trong phòng kia ăn cơm.

Trên bàn đã bày đầy thức ăn cùng cháo, còn có hai phần thức ăn. Hứa Tử Ngư ngồi ở trên ghế sa-lon, nghĩ đến chuyện lần trước hai người ngồi ăn cơm chung, cô không khỏi cảm thán thế giới này biến hóa thật nhanh. Vài ngày trước đó hai người cùng nhau trải qua rất nhiều việc, mơ hồ giây giây phút phút đều ở bên nhau. Sáng hôm nay quay lại công ty còn ngồi chung một chỗ như vậy, nhất thời trong giây phút này cô không biết nên nói gì, cho nên trầm mặc mấy giây.

“Cậu . . . . . .”

“Cậu. . . . . .”

Hai người đồng thanh nói, vội vàng cũng khiêm nhường nói:

“Cậu nói trước đi.”

“Cậu nói trước đi.”

Hứa Tử Ngư nhìn bộ dạng bối rối không biết làm sao của Tống Lương Thần, cô nhịn cười không được: “Sáng hôm nay rất là vui đó, đồng nghiệp của mình đều nói tổng giám đốc Tống đối với nhân viên thật tốt.”

“Cũng là vì cậu đó, nếu không phải là do cậu không chịu phối hợp, thì mình cũng đâu phải tốn kém nhiều tiền và gấp rút chuẩn bị như vậy chứ.” Tống Lương Thần im lặng nhìn cô: “Mình thấy cậu nên sớm nói chuyện này với đồng nghiệp đi, hiện tại có rất nhiều bất tiện đó.”

“Dễ dàng lắm sao?” Hứa Tử Ngư nói: “Bây giờ không phải là rất tốt sao, toàn bộ tia bức xạ ở trong phòng làm việc đều được xử lý ổn thỏa. Cậu đang rất được lòng của mọi người, nếu nói ra, toàn bộ hứng thú cùng cảm kích cũng không còn, mở miệng ra mọi người sẽ nghĩ mình như thế nào đây?”

“Cô bé ngốc nghếch này, còn ngụy biện sao.” Tống Lương Thần nhìn bộ dáng của cô mà hả hê cười, vội vàng nói: “Mau ăn cơm đi, thức ăn của nhà này cũng không tệ, ngon hơn lần trước nhiều đó.”

Hứa Tử Ngư nhìn thức ăn ở trên bàn trong lòng liền cảm động, nhưng lại không nói ra khỏi miệng: “Kỳ thật sau này cậu cũng không cần phải tốn công tốn sức như vậy nữa, mình đi ăn với đồng nghiệp là được rồi.”

“Lần trước chẳng phải bác sĩ đã căn dặn cậu chú ý nhiều một chút sao, ăn cơm chính là chuyện lớn, cậu cũng đừng tùy tiện mà đi ra ngoài ăn như vậy, sau này trưa nào cậu cũng phải ăn cùng mình.”

“Nhưng buổi trưa nào mình cũng đến phòng của tổng giám đốc chẳng phải sẽ rất kỳ lạ sao?”

“Cho nên mình mới muốn cậu sớm nói với mọi người đó.” Tống Lương Thần dừng lại một chút: “Nếu không thì để mình nói dùm cậu nhé.”

“Đừng, để mình suy nghĩ thêm chút nữa đi, lúc trước chẳng phải đã bàn xong rồi sao, một tháng nữa mà!” Hứa Tử Ngư gắp thức ăn, ăn vào quả nhiên rất ngon. Vội giúp Tống Lương Thần gắp một miếng mà nói: “Thật không tệ nha, cậu ăn thử một chút đi.”

Tống Lương Thần nói: “Ăn từ từ thôi, trước tiên cậu đưa điện thoại di động của cậu ra đây.”

“Làm gì thế?” Hứa Tử Ngư vội vàng lấy điện thoại di động trên bàn đưa cho anh, rồi nói: “Đây chính là riêng tư của mình, thần thánh cũng không thể xâm phạm nha!”

“Ai muốn xem riêng tư của cậu chứ, lúc nãy mình dùng di động gọi cho cậu, mới phát hiện số của mình nằm trong danh sách đen của cậu nha!”

“Ah, quên, quên mất!” Hứa Tử Ngư vỗ đầu một cái, mấy ngày qua cô ở chung một chỗ với anh, danh sách đen này cũng đem quên luôn rồi, vội vàng cầm điện thoại di động lên sau đó xóa đi.

“Hứa Tử Ngư ơi Hứa Tử Ngư, trái tím của cậu thật là ngoan độc nha.” Tống Lương Thần nhìn cô: “Nếu như không phải là mình biết rõ chuyện cậu mang thai, thì có phải cậu tính cứ như vậy mà không liên lạc với mình nữa không?”

“Không có nha, thật ra thì lúc ấy mình cũng chưa nghĩ ra mình sẽ nói với cậu như thế nào, khi đó vừa nhìn số điện thoại của cậu gọi đến lòng của mình liền loạn cả lên.” Hứa Tử Ngư để điện thoại xuống, vội vàng nói: “Đói quá đi, chắc em bé cũng đã đói bụng rồi, mau ăn cơm đi!” Dứt lời liền bắt đầu gắp thức ăn vào chén, rất tự nhiên mà ăn.

Tống Lương Thần bất đắc dĩ nhìn cô vừa ăn vừa thỉnh thoảng nhìn mình, cho nên anh cũng không thể giận nổi, cũng đành bưng cơm lên ăn.

Hứa Tử Ngư đang ăn nghĩ đến chuyện sáng nay đi họp, không nhịn được thở dài nói: “Chuyện phúc lợi mà cậu gi¬ao cho Chu Minh Vĩ phụ trách thật là thú vị.”

“Hả?” Tống Lương Thần thấy mặt của cô hào hứng bừng bừng, trong lòng không khỏi có chút lo âu: “Thú vị?”

“Đúng vậy.” Hứa Tử Ngư nhớ lại bộ dạng của ông ấy lúc sáng họp liền không nhịn được mà cười sặc sụa: “Ông ấy giống như Đường Tăng vậy, lẩm bẩm lẩm bẩm, một câu nói mà nói mấy lần.” Vào giờ phút này Chu Minh Vĩ cũng đang ở bên ngoài dùng cơm mà không ngừng nhảy mũi, trưa hôm nay ông may mắn cùng Tống Lương Thần, hai nhâ