Ngại gì yêu nhau

Ngại gì yêu nhau

Tác giả: Lưu Tam Tam

Thể loại: Truyện dài tập

Lượt xem: 327960

Bình chọn: 8.5.00/10/796 lượt.

, ngậm đầu lưỡi mềm mại ở trong miệng mà mút, mút cái lưỡi của cô cũng tê dại. Trong lòng của Hứa Tử Ngư không nhịn được nhỏ giọng gào, anh là Vam¬pire ư? Sao lại đem toàn bộ hơi sức của mình mà hút sạch vậy?

Đợi đến khi cô sắp chết đuối vì hôn, khi đó Tống Lương Thần mới khoan dung độ lượng ngẩng đầu lên, ngược lại anh bắt đầu liếm và cắn xương quai xanh nơi da thịt mềm mại nhất của cô. Một bàn tay to từ dưới vạt áo của cô đi vào thăm dò, nhẹ nhàng vuốt ve chân của cô. Bàn tay lướt qua chỗ nào thì nơi đó liền tê dại, lúc nãy vốn dĩ hít thở đã khó, hiện tại cô giống như sắp bị ngạt thở vậy. Hứa Tử Ngư đưa tay giữ tay của anh lại, giương mắt nhỏ giọng gọi: “Tống Lương Thần. . . . . .”

“Ngoan, gọi là gì?” Anh nhìn cô, ánh mắt thâm sâu không thấy đáy.

“Tống Lương Thần. . . . . .” Cô sợ hồn phách của mình sẽ bị ánh mắt của anh hút đi mất, ánh mắt vội vàng rũ xuống.

“Tên gì?” Bàn tay của anh không yên ở bên hông của cô, sợ sẽ làm tổn thương cô cho nên anh cẩn thận khẽ vuốt ve.

“Lương Thần, Lương Thần . . . . . .” Hứa Tử Ngư thở gấp bắt lấy tay của anh, nhưng bàn tay của cô lại bị anh kéo đến bên môi của anh, mỗi một ngón tay của cô anh đều nhẹ nhàng hôn một cái. Một tiếng rên trầm nhẹ khiến trái tim của anh đập nhanh hơn, cũng nhịn không được nữa, bàn tay của anh liền di chuyển lên phía trên, bắt lấy một bên mềm mại của cô.

“Lương Thần!” Toàn thân của Hứa Tử Ngư run lên một cái, anh anh anh, đang xoa . . . . . .

“Ừ.” Tống Lương Thần nhỏ giọng trả lời. Anh ở dưới cằm của cô vừa hôn vừa liếm, quả đào mềm mại trên tay của anh khẽ ra sức. Hứa Tử Ngư luống cuống dùng tay nắm lấy vai của anh, tay của cô cũng không biết nặng nhẹ mà ra sức giật, khiến một bên cổ áo của anh cũng trở nên xốc xếch.

“Tiểu yêu tinh.” Tống Lương Thần nhỏ giọng bao gồm đè nén, tay của anh nhất thời mất khống chế, đem cái mềm mại của cô bóp lấy khiến cho toàn thân của cô run lên, sau đó anh chính là cắn môi hừ nhẹ.

Rốt cuộc cũng đợi đến lúc cô lên tiếng, mắt cô đã đỏ như quả cà chua vậy: “Lương Thần.” Cô nhẹ giọng thở hổn hển nói: “Mình muốn đi nhà vệ sinh. . . . . .”

Tống Lương Thần ừ một tiếng, cẩn thận rút tay về, sau đó chỉnh lại quần áo cho cô, rồi đứng dậy đỡ cô dậy.

“Tự mình có thể đi được không?” Anh hỏi.

“Có thể được.” Tay của Hứa Tử Ngư kéo làn váy, đỏ mặt đi ra cửa.

Tống Lương Thần cúi đầu nhìn một mảng ráp trải giường bị xốc xếch, có một dấu vết thấm ướt nhỏ. Cô ấy đối với mình có cảm giác, hơn nữa cảm giác cũng rất mãnh liệt, điều này khiến cho lòng của một người đàn ông như anh thỏa mãn rất lớn. Nhưng mà, anh thở dài một tiếng, không hiểu sao bản thân mình ở trước mặt cô vẫn luôn là không có tự chủ như vậy, chuyện lần trước còn sờ sờ ở trước mắt, là cô uống rượu say nhưng khi đó anh lại rất tỉnh táo nha, sau khi anh hôn cô tựa như điên vậy, cũng không còn biết điểm dừng nữa. Hiện tại lúc này thời kỳ thai nhi vẫn chưa ổn định, anh thiếu chút nữa là đã không nhịn được rồi.

Lúc Hứa Tử Ngư quay trở lại thì anh đã đem ráp trải giường trải xong, thấy cô bước vào phòng anh liền ngẩng đầu lên nói: “Cái này ngày mai đổi cái khác, hôm nay đến phòng mình ngủ đi.”

“Mình không muốn đi, ở đây là được rồi.” Hứa Tử Ngư đang muốn kéo cái chăn lên, lại bị người phía sau ôm chặt, nhỏ giọng ở bên tai nói: “Nhưng mà giường đã bị ướt rồi.”

“Cậu!” Hứa Tử Ngư hận dưới đất không có một cái lỗ để cô chui xuống, giùng giằng muốn đánh anh. Tống Lương Thần bắt được tay của cô, một cái tay khác luồng sau đầu gối của cô, vững vàng bế cô lên: “Mình bảo đảm sẽ thành thật.”

“Mình không tin.”

“Nếu lừa cậu sẽ là con chó nhỏ.”

“Cậu chính là chó nhỏ.”

. . . . . .

Tống Lương Thần ôm Hứa Tử Ngư đến phòng của mình, đặt cô lên giường sau đó anh chợt nhớ tới lời tư vấn của chuyên gia dinh dưỡng, mỗi buổi tối đều phải uống sữa để bổ sung canxi, anh liền nói với cô: “Ngoan ngoãn, uống sữa tươi xong mới có thể ngủ.” Hứa Tử Ngư vừa khôi phục lại sắc mặt, nghe anh nói thế, mặt cô liền đỏ bừng lại, nhỏ giọng nói: “Tống Lương Thần, cậu là tên lưu manh!”

Tống Lương Thần bị chửi đến ngây dại, phải mất nửa ngày mới có phản ứng lại, ngay sau đó khì khì một tiếng rồi cười vui vẻ: “Hứa Tử Ngư, cậu nghĩ nhiều quá rồi.”

Rốt cuộc Hứa Tử Ngư cũng đã hiểu rõ ý tứ của anh, xoay người chui đầu xuống cái gối: “Đừng ai để ý đến tôi, tôi không muốn sống nữa.”

Tống Lương Thần cười nhẹ, anh leo lên giường ôm cô vào lòng, cô chôn mặt ở bờ vai của anh, nói gì cũng không dám ngẩng đầu lên, Tống Lương Thần đưa tay vuốt đầu của cô, an ủi cô: “Tác giả mà, trí tưởng tượng có phong phú một chút cũng là khó tránh khỏi.”

“Ô . . .Ô. . . . . .”

“Ngoan, để mình đi lấy sữa tươi nhé.” Tống Lương Thần vỗ vỗ đầu của cô, muốn đứng dậy, nhưng cô lại giống như đà điểu vậy, nói sao cũng không chịu buông vai của anh ra.

“Hay là, cậu có muốn uống cái khác không?”

Rốt cuộc Hứa Tử Ngư cũng ngẩng đầu lên, dùng nước mắt để giành lấy chủ quyền mà nói: “Mình không uống sữa tươi, uống sữa chua được không?”

Tống Lương Thần cười nhẹ một tiếng, ranh mãnh mà nói: “Ừ, Tiểu Ngư muốn uống cái gì cũng được


Old school Easter eggs.