
m một con rối ở nhà hắn.Buổi tối hôm cảnh sát vây bắt Phùng Diệp, Diêu Mông ngồi trong biệt thự của mình. Bên ngoài là vô số vệ sỹ và người của cảnh sát, nhưng cô vẫn cảm thấy sợ hãi khi nhìn ra màn đêm yên tĩnh. Biết rõ Phùng Diệp không thể phá vòng vây đến trả thù mình, cô vẫn nơm nớp bất an, tựa hồ ở giây tiếp theo, Phùng Diệp sẽ xuất hiện trước mặt cô.Thời gian chầm chậm trôi qua, nỗi khiếp sợ trong lòng Diêu Mông tích tụ ngày càng nhiều. Đang trong lúc hoảng hốt căng thẳng, máy di động bất chợt đổ chương. Cô cầm lên xem, là Phùng Diệp gọi tới. Diêu Mông giật mình, ném cả điện thoại vào bồn cầu.Tiếng chuông vẫn vang lên hồi lâu. Cho đến khi âm thanh tắt hẳn, cô thở phào nhẹ nhõm, ngồi ôm mình ở góc giường.Ai ngờ đúng lúc này, điện thoại bàn trong phòng lại đổ chuông. Diêu Mông suýt nữa hét to. Nhìn máy điện thoại trên sofa, cô vừa sợ vừa tức giận. Tiếng chuông vang lên không ngừng nghỉ, lửa giận ở trong lòng cô bùng cháy. Diêu Mông liền nhảy xuống giường, lao đi nhấc ống nghe điện thoại: “Cầm thú! Tôi chẳng có gì nói với anh”.Người ở đầu kia im lặng vài giây: “Cầm thú? Sao tự dưng em lại mắng tôi như vậy?”.Là Thư Hàng.Lúc này, trái tim đang lơ lửng của Diêu Mông mới trở về vị trí cũ: “Sao lại là anh? Tôi tưởng là…”.“Em tưởng là ai?”“Không có gì.”Thư Hàng trầm mặc một lúc mới hỏi: “Em bận gì vậy? Tôi gọi điện thoại nhưng em tắt máy. Tôi còn sợ em xảy ra chuyện, nghe nói thành phố Lâm lại xuất hiện tên giết người biến thái”.“Tôi không sao, tôi đang ở nhà, điện thoại bị rơi vào bồn cầu.” Diêu Mông hỏi: “Gần đây anh thế nào?”.Buổi tối hôm đó, hai người trò chuyện đến hơn hai giờ sáng. Cho đến khi người cảnh sát canh gác ở bên ngoài gõ cửa, dùng ánh mắt hưng phấn ra hiệu cho Diêu Mông, cô mới trút tảng đá đè nặng trong lòng. Điều này có nghĩa là, Phùng Diệp đã sa lưới.Đây là cuộc điện thoại dài nhất từ trước đến nay của hai người. Thư Hàng không biết, Diêu Mông chịu nói chuyện với anh lâu như vậy là nhờ tên giết người biến thái, tức tình địch của anh.Sau đó, Thư Hàng nghe nói kẻ giết người tên Phùng Diệp. Anh lại nghe ngóng được thông tin, Diêu Mông cũng dính dáng, còn phối hợp với cảnh sát bắt giữ tội phạm. Thư Hàng sầm mặt, cô không sợ chết hay sao?Anh lập tức đặt vé máy bay đến thành phố Lâm.Tại buổi tiệc của công ty Hứa Tuyển, hai người cuối cùng cũng xác định mối quan hệ. Diêu Mông bị trẹo chân, Thư Hàng thừa cơ lấn tới. Trong phòng y tế của khách sạn, anh vừa bôi thuốc vừa xoa bóp, vừa ôm cô, cuối cùng hôn lên gương mặt đầm đìa nước mắt của cô.Diêu Mông không kháng cự. Cô không biết đây liệu có phải là tình yêu, nhưng hiện tại, cô không muốn rời xa Thư Hàng.Sau khi bôi thuốc xong, Thư Hàng nói lái xe đưa cô về nhà, bỏ rơi trợ lý và thư ký của hai người. Nhưng xe ô tô không đi về hướng nhà Diêu Mông, mà đi ra bờ sông.Diêu Mông hoài nghi: “Anh làm gì vậy?”.Thư Hàng hôn đôi mắt đỏ hoe của cô: “Cuộc vạn lý trường chinh đã đạt kết quả. Em cũng phải cho anh chơi trò lãng mạn để bày tỏ thành ý chứ”.Thật ra cũng chẳng có gì lãng mạn. Anh đỗ xe bên bờ sông, ôm cô ngồi dưới bãi cỏ ngắm cảnh đêm rực rỡ ánh đèn.Nhưng đây là lần đầu tiên tâm trạng của Diêu Mông vô cùng yên tĩnh và thanh thản trong mấy năm trở lại đây. Không có giấc mơ đáng sợ, không có mồ hôi vã như tắm và cảm giác đau lòng, chỉ có một người đàn ông tươi cười ngồi bên cạnh cô, bóp chân cho cô, dạy cô cách nhận biết các chòm sao.Họ giống như đôi nam nữ bình thường, cũng giống cuộc đời và tình yêu của người bình thường.Đến lúc trời sáng, Diêu Mông mới phát hiện ra hai người nằm ngủ trên bãi cỏ. Anh nằm thẳng, cô nằm trong lòng anh, áo comple của anh đắp trên người cô.Diêu Mông dịch người sâu hơn trong vòng tay của anh: “Cảm ơn anh, Thư Hàng!”.Hai năm sau, hai người bắt đầu bàn chuyện kết hôn.Bố mẹ Diêu Mông là công nhân. Ban đầu, họ cảm thấy bất an khi biết con rể tương lai có gia thế hiển hách, nhưng sau một thời gian, thấy anh có tính cách trầm ổn đáng tin cậy, bọn họ rất hài lòng.Tuy nhiên, Diêu Mông chưa bao giờ gặp người nhà Thư Hàng.Gần Tết âm lịch, Thư Hàng đặt hai vé máy bay về Bắc Kinh, đồng thời thay bạn gái chuẩn bị quà tặng cho bố mẹ mình.Diêu Mông lo lắng: “Liệu bố mẹ anh…”.Không đợi cô nói hết, Thư Hàng trả lời dứt khoát: “Không đâu. Ở trong nhà, bạn trai của em có quyền phát ngôn tuyệt đối. Em yên tâm đi, mẹ anh không quá để ý, không biết quá khứ của em. Chẳng phải ai cũng có bà mẹ cứng rắn sáng suốt như mẹ Quý Bạch. Về phần bố anh, ông ấy rất đàn ông, không bao giờ bận tâm đến chuyện đó. Thư gia nhà anh cũng chỉ là gia đình quý tộc sa sút, bây giờ hoàn toàn dựa vào việc làm ăn của anh. Em cứ yên tâm, đừng thấy áp lực gì cả!”.END. CÂU CHUYỆN NHỎ : CHĂM SÓC DẠY BẢOCâu chuyện nhỏ: Chăm sóc dạy bảoDo các vị nam chính gần đây không phải là quân nhân thì cũng là cảnh sát, sức mạnh đều tương đương nhau. Cho nên khi họ ở cùng vợ của mình, dù ít hay nhiều cũng sẽ xuất hiện màn PK giá trị sức mạnh. Tuy nhiên, do mức độ phúc hắc không giống nhau, giá trị sức mạnh không giống nhau, trình độ EQ cũng khác nhau, cho nên kết quả PK hiển nhiên là biểu