XtGem Forum catalog
Nếu ốc sên có tình yêu

Nếu ốc sên có tình yêu

Tác giả: Đinh Mặc

Thể loại: Truyện dài tập

Lượt xem: 324762

Bình chọn: 7.5.00/10/476 lượt.

tài sản lớn không phải chuyện đơn giản, cô cố gắng thêm một chút, may ra có thể duy trì hiện trạng. Sự lựa chọn tốt nhất đối với cô là bán cổ phần, điều này thích hợp với cô, cũng thích hợp với công ty.Tất nhiên anh không nói với cô suy nghĩ này. Cô chăm chỉ như vậy, sao anh có thể đả kích cô. Hơn nữa, có những việc cô vốn không cần nhúng tay, nhưng để tìm hiểu nghiệp vụ, ngày nào cô cũng làm thêm giờ đến nửa đêm.Không sao cả, đã có anh giúp cô, tương lai nhiều khả năng xuất hiện nữ doanh nhân ngôi sao ấy chứ. Kể cả khi không thích cô, chỉ cần nghĩ đến những chuyện cô gặp phải, anh cũng sẽ giúp cô, nói chi anh thích cô như vậy.Nửa năm trôi qua rất nhanh. Hai công ty ngày càng hợp tác chặt chẽ, Thư Hàng cũng ngày càng tỏ thái độ rõ ràng.Trước mặt thành phần cốt cán của hai bên, sau khi ký xong thỏa thuận hợp tác, anh cất giọng nghiêm túc với mọi người: “Tôi còn vài điều khoản bí mật cần thương lượng với Diêu tổng”. Mọi người biết ý lui hết ra ngoài, Diêu Mông vẫn chìm trong công việc: “Còn điều khoản bí mật gì? Anh hãy nói đi”.Thư Hàng: “Tôi tạm thời chưa nghĩ ra. Bây giờ, điều tôi quan tâm là, tối nay chúng ta đi đâu ăn cơm để chúc mừng việc ký hợp đồng thành công?”.Diêu Mông đã quen với sự tồn tại của anh. Một lần hai người cùng ăn tối, cô uống chút rượu, Thư Hàng kể chuyện hài hước khiến cô cười chảy nước mắt. Cô không nhịn được giơ tay đấm nhẹ vào vai anh. Anh hành động nhanh như tia chớp, lập tức nắm tay cô. Đôi mắt đầy ý cười của anh để lộ thâm ý gì đó.Diêu Mông vội rút tay về. Có chấp nhận anh hay không? Diêu Mông không dưới một lần nghĩ đến vấn đề này. Tuy Thư Hàng không còn nói câu theo đuổi cô nhưng quan hệ của hai người tương đối mờ ám. Cô dựa dẫm vào anh, giống như người bị rơi xuống nước đột nhiên túm được ngọn cỏ. Cô thậm chí không thể phân biệt, đây có phải là tình yêu hay không. Tình yêu là thứ cô đã mất cảm giác từ lâu.Mọi việc được công khai tại buổi lễ tổng kết cuối năm của công ty Diêu Mông. Việc hợp tác giữa hai bên coi như kết thúc. Ngày hôm sau Thư Hàng sẽ quay về Bắc Kinh. Đó là một đêm mùa đông giá lạnh, tuyết bay ngợp trời, không khí vui vẻ. Mọi người ít nhiều đều uống rượu. Các nhân viên lần lượt đến chúc rượu Diêu Mông và Thư Hàng.Giám đốc bộ phận thương mại quốc tế là một nữ tiến sỹ du học ở nước ngoài về rất xinh đẹp và nhanh nhẹn. Người tinh ý đều nói cô ta thích Thư Hàng. Bề ngoài Thư Hàng luôn hòa nhã thân thiện nhưng từ đầu đến cuối đều không cho đối phương cơ hội.Cô ta cầm ly rượu chúc Diêu Mông rồi quay sang Thư Hàng: “Thư tổng, anh đến thành phố Lâm gần một năm rồi, sao vẫn còn độc thân?”.Mọi người đều cười, Diêu Mông cũng cười. Ai nấy đều tưởng Thư Hàng bông đùa như thường lệ. Nào ngờ anh nhìn Diêu Mông, từ tốn trả lời: “Chẳng phải tôi luôn theo đuổi Diêu tổng của các vị hay sao? Nhưng cho đến nay vẫn chưa thành công”.Mọi người đều ngây ra. Tuy hai vị sếp tổng từng có tin đồn nhưng bọn họ như gần như xa, cũng không thấy có tiến triển, lâu rồi mọi người cũng không để ý. Ai ngờ Thư Hàng thẳng thắn công khai chuyện này trước mặt đám đông.Ở giây tiếp theo, mọi người đều cười ha ha, nhưng cười xong lại không biết nói gì cho đỡ ngượng ngùng. Cô tiến sỹ thích Thư Hàng đặt ly rượu xuống, sắc mặt rất khó coi. Cô ta nói qua loa vài câu rồi đi mất.Diêu Mông cũng rất ngượng ngùng, gương mặt nóng ran. Lòng cô trĩu nặng, từ nay về sau cô không thể coi như không có chuyện gì khi ở bên cạnh anh.Diêu Mông viện cớ đi vệ sinh, đứng dậy ra ngoài.Thư Hàng đặt ly rượu, điềm nhiên đuổi theo Diêu Mông, không chút ngại ngùng.Hai người cùng đi ra ngoài ban công, Thư Hàng khép chặt cánh cửa ở sau lưng. Anh an ủi cô: “Em đừng để ý thiên hạ nói gì, không sao đâu”.Diêu Mông quay đầu, lặng lẽ nhìn anh: “Xin lỗi, Thư Hàng, bây giờ tôi vẫn chưa được”.Xin lỗi, Thư Hàng. Đã hơn nửa năm trôi qua, nhưng cô chỉ cho anh một câu như vậy.Ngày hôm sau, Thư Hàng lên máy bay quay về Bắc Kinh, tâm trạng rối bời. Anh tưởng đã mười phần chắc chín, anh tưởng cô có tình cảm với anh. Ai ngờ một khi nói rõ, cô không cần tiếp tục giả bộ ngốc nghếch, từ chối thẳng thừng. Thời gian qua cô chỉ dựa dẫm vào anh, chứ không liên quan đến tình yêu. Nghĩ tới điều đó là anh thấy đau lòng.Lần này Thư Hàng rời xa rất lâu.Diêu Mông nghĩ, có lẽ bất cứ người đàn ông nào cũng có giới hạn cuối cùng. Thời gian này đúng là cô thường nhớ đến anh, nhớ gương mặt ẩn hiện ý cười của anh, nhớ tới bộ dạng tuấn tú của anh khi giảng giải cho cô về những vấn đề nhức đầu liên quan đến kinh tế.Nhưng không thể bắt đầu, cũng không biết khi nào mới có thể bắt đầu.Sau đó xảy ra rất nhiều chuyện. Thành phố Lâm lại xuất hiện vụ án giết người hàng loạt. Không hiểu tại sao, đối tượng đầu tiên Diêu Mông nghĩ đến là Phùng Diệp. Có lẽ “một lần bị rắn cắn, mười năm sợ dây thừng”, một chút bất thường cũng đủ khiến cô nơm nớp lo sợ. Khi cô kể trực giác của mình với Hứa Hủ, Hứa Hủ cũng sững sờ.Sau đó để thăm dò, cũng nhằm mục đích dụ rắn ra khỏi hang, Diêu Mông không biết lấy đâu ra dũng khí, hẹn hò với Phùng Diệp. Cô cố gắng chịu đựng nụ hôn của hắn, lén lút ăn trộ