
trên đường đi trong vụ án ‘anh Lỗ’ cũng như vậy?”“Ừ.”Ngón tay đầy vết chai thô ráp của Quý Bạch vuốt ve trên khuôn mặt cô: “Sao em viết một đống tên anh?”Hứa Hủ nhắm mắt, mỉm cười không trả lời. Một lúc sau, cô đột nhiên bừng tỉnh, lập tức mở mắt, sắc mặt cứng đờ: “Những mẩu giấu đó không phải được coi là vật chứng nộp lên trên đấy chứ?” Nếu đúng thì mất mặt quá.“Tất nhiên phải nộp rồi.” Quý Bạch từ tốn trả lời. Hứa Hủ giơ tay che mặt, thở dài một hơi. Quý Bạch ngắm gương mặt hơi ửng đỏ của cô, khóe miệng anh ẩn hiện ý cười.Về lý mà nói, anh phải giao nộp mọi thứ liên quan đến vụ án. Nhưng cuối cùng, Quý Bạch cũng vì tình cảm riêng tư mà làm trái nguyên tắc, giữ những mẩu giấy đó lại. Hiện tại, đống giấy vụn chứa đầy suy luận và nỗi nhớ nhung của Hứa Hủ đều nằm trong ngăn kéo của anh, cùng với chiếc nhẫn đáng thương. Có điều, anh tạm thời không nói cho cô biết.***Vào buổi chiều ba ngày sau, Hứa Hủ và hai thành viên thuộc nhóm của cô cuối cùng cũng hoàn thành công việc sàng lọc số liệu vô cùng nặng nhọc. Nhìn thấy kết quả sàng lọc, Hứa Hủ ngẩn người một lúc. Sau đó cô dặn dò hai trợ thủ: “Tuyệt đối giữ bí mật.” Nói xong, cô cầm kết quả đi tìm Quý Bạch.Quý Bạch đang nói chuyện điện thoại với một người cảnh sát mặc thường phục phụ trách tuần tra ở khu vực vùng núi. Xem báo cáo Hứa Hủ đưa đến, anh cũng ngây ra hai giây. Quý Bạch nhanh chóng cúp điện thoại, nhìn cô chăm chú.Hứa Hủ gật đầu: “Đối tượng ở độ tuổi từ hai mươi đến bốn mươi, từng làm việc ở Hồng Kông, được phát hiện mắc bệnh ung thư trong ba tháng gần đây ở bệnh viện thành phố, trong khoảng thời gian ba tháng ra vào khu vực rừng núi hơn năm lần, có một ngôi biệt thự độc lập ở ngoại thành… cả thành phố chỉ có một mình anh ta.”Tất cả điều kiện nói trên đều không có quan hệ trực tiếp đến vụ án, mà chỉ là một suy đoán. Tuy nhiên, nếu những điều kiện này đều tập trung vào một người, vậy thì có ý vị hoàn toàn khác.Hứa Hủ nói tiếp: “Quý Bạch, tuy chúng ta vẫn chưa thể xác định anh ta là hung thủ, nhưng hung thủ thậm chí xâm phạm nạn nhân thứ hai sau khi nạn nhân đã chết, hành vi xâm hại này đã phá hỏng ảo giác tình dục của hắn khi thiết lập quan hệ thân mật, chứng tỏ tâm lý của hắn đã rơi vào trạng thái không ổn định. Hơn nữa, kẻ giết người hàng loạt sẽ không dễ dàng thay đổi thủ đoạn gây án, do đó em suy đoán, hắn sẽ nhanh chóng tiếp tục gây án.”Quý Bạch nghiêm mặt gật đầu: “Giám sát Lâm Thanh Nham 24/24 giờ.”***Mấy ngày sau đó, thời tiết u ám. Tên giết người biến thái phảng phất ngủ đông, không hề có động tĩnh. Có câu nói ‘Trên đời này chẳng có bức tường nào không lọt gió’, tin đồn về kẻ giết người cuối cùng cũng bắt đầu lan truyền ở thành phố Lâm.Triệu Hàn và một trinh sát phụ trách theo dõi ngôi biệt thự nằm ở khu vực ngoại ô của Lâm Thanh Nham. Tầm chạng vạng tối ngày hôm nay, hai người lặng lẽ ở trong rừng cây giám sát như thường lệ.Điện thoại di động của Triệu Hàn bỗng đổ chuông, là Đại Hồ gọi tới: “Xe ô tô của Lâm Thanh Nham đã rời khỏi khu vực nội thành, trên xe có một người phụ nữ. Chúng tôi không thể bám theo quá gần nên không nhìn rõ là ai.”Triệu Hàn và người đồng nghiệp lập tức đề cao cảnh giác. Lúc trời tối đen, bọn họ quả nhiên nhìn thấy một chiếc xe thương vụ Buick đi theo đường núi từ phía xa tiến lại gần. Đến cửa ngôi biệt thự, chiếc xe dừng lại, một người đàn ông xuống xe, đó chính là Lâm Thanh Nham. Anh ta mở cửa sau xe, nhoài người vào bên trong, bế một cô gái ra ngoài.Triệu Hàn giương ống nhòm, chỉ thấy người phụ nữ đó tựa hồ đã ngủ say, mái tóc dài che khuất gương mặt. Cô ta nằm trong lòng Lâm Thanh Nham bất động. Lâm Thanh Nham bế người phụ nữ đi vào ngôi biệt thự. Trong ngôi biệt thự nhanh chóng bật đèn sáng trưng.“Sếp, làm thế nào bây giờ?” Triệu Hàn gọi điện cho Quý Bạch.Quý Bạch: “Đợi thêm một lát nữa.”Lúc này, khu vực núi non một màu tối đen, bốn bề vắng lặng vô cùng. Triệu Hàn và người đồng nghiệp tập trung tinh thần chờ đợi một lúc. Sau đó, bọn họ đột nhiên nghe thấy tiếng phụ nữ kêu ‘A’, rồi im bặt. Triệu Hàn và người cảnh sát hình sự giật mình.Nếu lúc này hành động sẽ ‘đánh rắn động cỏ’, nhưng nguyên tắc của cảnh sát là không thể bỏ mặc sự an toàn của nạn nhân. Quý Bạch lập tức hạ lệnh: “Hành động!”Triệu Hàn và người đồng nghiệp từ dốc núi chạy xuống, xông vào ngôi biệt thự. Qua khung cửa sổ, bọn họ thấy phòng khách đèn đóm sáng choang nhưng không một bóng người, bên trong lờ mờ vọng ra tiếng nhạc du dương.Hai người đạp cửa đi nhanh vào bên trong ngôi biệt thự theo tiếng nhạc. Đến phòng ngủ chính ở phía trong cùng, cánh cửa hé mở, tiếng nhạc rất lớn, nhưng bọn họ vẫn có thể nghe thấy tiếng phụ nữ khóc nức nở. Triệu Hàn không do dự, lập tức đẩy mạnh cánh cửa. Sau đó, anh hoàn toàn sững sờ.Hai người ở trong phòng đồng thời quay đầu, kinh ngạc nhìn bọn họ.Dưới ánh đèn dịu dàng, cả căn phòng trải đầy những bông hoa hồng đỏ thắm nở rộ. Diêu Mông ngồi ở ghế sofa giữa biển hoa, đôi mắt cô ngân ngấn nước. Lâm Thanh Nham quỳ một chân xuống đất, tay cầm hộp nhẫn nhung đen, anh ta đang đeo chiếc nhẫn kim cương sáng lấp lánh vào ngón tay