
ện ra thi thể nạn nhân đầu tiên, nên không cần thiết cố ý lừa bịp. Thứ hai, theo độ sâu của dấu chân này, có lẽ là vác đồ vật nặng, dấu chân vừa vặn hướng về chỗ thi thể. Do đó, dấu chân này là của hung thủ khi vác thi thể tới đây. Nơi này lá rụng nhiều, hung thủ nhất thời không phát giác nên mới để lại dấu chân quý giá như vậy.”
Đội hình cảnh về đến thành phố đã là nửa đêm. Tuy vẫn chưa xác định thân phận của hung thủ nhưng ít nhất loại trừ khả năng Phùng Diệp gây án, đồng thời có chút manh mối về tội phạm nên mọi người đều tỏ ra phấn khởi.
Về đến Cục Cảnh sát, Quý Bạch nói với Triệu Hàn: “Chú hãy thông báo với Diêu Mông một tiếng, bảo cô ấy không cần lo lắng nữa.”
Mọi người gật đầu, nói tuy Diêu Mông đã rời khỏi đội cảnh sát, nhưng nếu trở thành mục tiêu của tên sát thủ biến thái, cô gái nhỏ rất đáng thương. Bây giờ cô đã có thể yên lòng.
Lúc Triệu Hàn gọi điện thoại đến, Diêu Mông đang ở nhà của Lâm Thanh Nham, cô và Lâm Thanh Nham đã ngủ say. Nhìn thấy số điện thoại của Cục Cảnh sát, Diêu Mông rời khỏi phòng ngủ, thuận tay khép cửa, đi thẳng tới huyền quan (*) ở phòng khách mới bắt máy.
(*) Huyền quan: khu đệm từ cửa chính đi vào phòng khách.
“Diêu Mông, bọn anh đã xác định hung thủ không phải là Phùng Diệp, có lẽ hắn chết thật rồi, em không cần lo lắng.” Triệu Hàn nói.
Diêu Mông im lặng một giây, mỉm cười: “Thế thì tốt, em có thể yên tâm rồi. Các anh làm thế nào để xác định?”
Bởi vì Diêu Mông là đối tượng bảo vệ trọng tâm, Triệu Hàn không cần che giấu cô, anh nói nhỏ: “Cỡ giày không đúng.”
Diêu Mông ngẫm nghĩ: “Phùng Diệp là số 44.”
Triệu Hàn: “Đúng, hung thủ là số 42, em nhớ giữ bí mật đấy nhé.”
“Vâng.”
Sau khi cúp điện thoại, Diêu Mông đứng ở huyền quan một lúc. Trái tim treo lơ lửng nhiều ngày, cuối cùng cũng quay về vị trí cũ. Vừa ngẩng đầu, cô liền nhìn thấy giá để giày xếp đầy giày dép của cô và Lâm Thanh Nham. Vừa nghe Triệu Hàn nhắc đến cỡ giày, Diêu Mông vô thức để ý đến những đôi giày đàn ông trên giá: Cũng là số 42.
Diêu Mông phì cười, cô cảm thấy bản thân quá căng thẳng. Cô lặng lẽ đi vào phòng ngủ nằm xuống giường. Lâm Thanh Nham phát giác ra động tĩnh từ trong giấc ngủ say, anh ta trở mình, ôm cô từ phía sau.
Cũng trong đêm hôm đó, Hứa Hủ được Quý Bạch đưa về nhà nghỉ ngơi, rồi anh quay lại Cục Cảnh sát làm việc. Đến lúc tờ mờ sáng, Quý Bạch nhận được điện thoại của Hứa Hủ: “Anh nói đúng, chúng ta nên coi đây là vụ án mới hoàn toàn để điều tra nghiên cứu. Bây giờ em đã có chân dung sơ bộ về tội phạm. Em nghĩ, có thể điều tra ra hắn trong cả thành phố Lâm.” Chương 58Lúc gọi điện thoại cho Quý Bạch, Hứa Hủ đã bắt xe đến Cục Cảnh sát. Bây giờ, trời đã tờ mờ sáng, không khí giá lạnh, xung quanh phảng phất được bao trùm một lớp sương mù dày đặc. Hứa Hủ chậm rãi đi từng bước lên tầng trên, từ xa đã nhìn thấy Quý Bạch cầm điện thoại, xuất hiện ở đầu cầu thang.“Vào trong rồi nói sau.” Bắt gặp bộ dạng phong phanh nhưng tinh thần hết sức phấn chấn của cô, Quý Bạch xót xa trong lòng, anh ôm chặt cô trong vòng tay của mình.Hiện tại, những người cảnh sát hình sự và công an khu vực đều chia nhau đi tuần tra ở bên ngoài. Sau khi quay về văn phòng, Quý Bạch báo cáo tiến triển công việc với Cục trưởng suốt đêm. Lúc này, Cục trưởng đã chợp mắt trong phòng nghỉ của ông, cả văn phòng rộng lớn của đội cảnh sát hình sự trống không. Quý Bạch kéo tay Hứa Hủ ngồi xuống ghế sofa, rót cho cô cốc nước ấm, rồi nắm tay cô: “Em nói đi!”Về phương diện kinh nghiệm phá án, Hứa Hủ còn lâu mới bằng Quý Bạch. Đặc biệt, trong công tác điều tra hiện trường phạm tội và tìm kiếm chứng cứ quan trọng, bất kể là tính nhạy bén hay tính logic, Quý Bạch đều lão luyện hơn cô. Nhưng đối với vụ án này, dấu vết lưu lại ở hiện trường quá ít, hơn nữa hung thủ tùy cơ gây án, nên phương pháp điều tra bình thường gặp hạn chế. Trong khi đó, suy đoán tâm lý của Hứa Hủ không hề bị ảnh hưởng và ràng buộc.Hứa Hủ gật đầu, từ tốn mở miệng: “Mấy ngày nay, em luôn tưởng tượng bản thân là tên giết người biến thái, phỏng đoán tâm lý của hắn, nên đã có một số suy nghĩ sâu hơn.”Hứa Hủ nói đến đây, Quý Bạch bất giác nhướng mắt nhìn cô, sau đó ánh mắt của anh dừng lại ở bụng cô. Nhưng Hứa Hủ không để ý, cô cầm giấy và bút, vừa nói vừa nhanh chóng viết viết vẽ vẽ.“Đầu tiên, trong ba tháng qua, bản thân tên hung thủ nhất định xảy ra biến cố to lớn nào đó. Em đã xem qua tài liệu các vụ án của thành phố trong mấy năm gần đây, nhưng không có vụ người mất tích tương tự. Nói một cách khác, Bạch An An là nạn nhân đầu tiên.Một người đưa ra sự lựa chọn đều xuất phát từ nguyên nhân nào đó, dù không phải là nguyên nhân bề ngoài, thì cũng là nguyên nhân từ trong tiềm thức. Hung thủ lựa chọn thời điểm này gây án, chắc chắn bởi vì bản thân hắn đã xảy ra biến cố lớn.Biến cố này tồn tại nhiều khả năng, ví dụ như tình yêu, sức khỏe, sự nghiệp, điều bất ngờ… Bất kể là gì, chúng ta đều có thể tìm kiếm đáp án từ hành vi của hắn.”Quý Bạch nghiêm túc gật đầu, Hứa Hủ nói tiếp: “Trước đó chúng ta giả thuyết, hung thủ có khao khát thiết lập quan hệ thân mật với nạn n