
rộn công việc. Quý Bạch nhẹ nhàng ôm cô vào lòng: “Lạnh không em?”Hứa Hủ lắc đầu: “Anh có tin lời Lâm Thanh Nham không?”“Anh chỉ tin vào chứng cứ. Trước mắt, lời giải thích của anh ta đều đâu vào đấy.” Quý Bạch đáp khẽ: “Hơn nữa, trong thời gian xảy ra hai vụ án, xe ô tô của anh ta không đi vào khu vực rừng núi. Vì vậy chúng ta không có chứng cứ trực tiếp kết luận anh ta có tội.” Anh cúi xuống ngắm gương mặt nhỏ nhắn của cô dưới ánh đèn: “Em thấy thế nào?”Hứa Hủ nhíu mày: “Em cũng không biết. Qua xác chết thứ hai, có thể thấy trạng thái tâm lý của hung thủ không ổn định, nhưng vừa rồi bất kể chúng ta tra hỏi thế nào, phản ứng của Lâm Thanh Nham đều bình thường.”Quý Bạch gật đầu: “Sau hai mươi tư tiếng đồng hồ tạm giam, nếu những điều anh ta nói được chứng thực, chúng ta chỉ có thể thả người.”Hứa Hủ không lên tiếng. Một lúc sau, cô lặng lẽ ngoảnh đầu về Quý Bạch. Trong đêm tối yên tĩnh, đèn điện từ văn phòng hắt ánh sáng nhàn nhạt ra ngoài hành lang, gương mặt anh lộ vẻ mệt mỏi, nhưng thần sắc vẫn trầm tĩnh và kiên định. Hứa Hủ giơ tay ôm thắt lưng anh, đồng thời ngẩng đầu nhướng người, hôn lên gương mặt giá lạnh của anh.Quý Bạch nhếch miệng, cúi đầu nhìn cô: “Sao thế?”Không có gì. Em chỉ cảm thấy, chúng ta đúng là rất may mắn.Hứa Hủ nói khẽ: “Hy vọng sau này Diêu Mông có thể gặp được người thật sự thích hợp với bạn ấy.”Quý Bạch vuốt tóc cô: “Em đừng nghĩ ngợi nhiều, mau tới phòng làm việc của anh ngủ một lát. Anh xử lý xong công việc rồi vào với em.”***Trong văn phòng, không ít người nằm bò lên bàn, tranh thủ chợp mắt trước khi trời sáng. Hứa Hủ đi vào phòng làm việc của Quý Bạch nằm một lúc, nhưng đầu óc cô vẫn nghĩ đến vụ án. Cô ngồi dậy, đến bên bàn làm việc của Quý Bạch, lấy tờ giấy trắng, nhưng không tìm thấy bút ở trên mặt bàn.Trước đó, Quý Bạch còn về văn phòng, ngăn kéo vẫn chưa khóa. Hứa Hủ tiện tay mở ngăn kéo, quả nhiên tìm thấy hai chiếc bút bi, cô lại đẩy ngăn kéo vào.Vài giây sau, Hứa Hủ đột nhiên có phản ứng. Cô mở ngăn kéo ra lại, nhìn thấy một chiếc hộp nhung đen nằm dưới tập tài liệu.Hứa Hủ mở hộp, bên trong là một chiếc nhẫn lấp lánh, Hứa Hủ ngây người. Cô đột nhiên nhớ đến cuộc nói chuyện với Diêu Mông vừa rồi. Tay trái của Diêu Mông mấy lần vuốt nhẹ chiếc nhẫn trên ngón tay phải. Có lẽ Diêu Mông vẫn chưa thích ứng, nhưng động tác và biểu cảm của cô rất dịu dàng.Hứa Hủ ngẩng đầu, văn phòng bên ngoài vắng lặng, không ai để ý đến cô. Cô lấy chiếc nhẫn ra ngoài, đeo vào ngón áp út trên tay phải của mình.Quý Bạch đương nhiên chọn cỡ vừa vặn ngón tay Hứa Hủ. Kiểu dáng vừa tinh tế vừa phóng khoáng, rất hợp ý cô. Hóa ra anh định cầu hôn cô.Hứa Hủ giơ bàn tay có chiếc nhẫn lên cao, vào nơi có ánh đèn sáng. Cô ngắm nghía một lúc, khóe miệng không nhịn được cong lên. Cô thả tay xuống, tháo chiếc nhẫn… Sau đó, cô ngẩn người.Chiếc nhẫn bị kẹt ở khớp ngón tay, không thể tháo ra ngoài.Hứa Hủ cô gắng kéo vài lần nhưng vẫn không được. Cô nghĩ thầm: Gần đây mình ăn nhiều, ngón tay to ra? Hay là việc mang thai khiến ngón tay sưng phù?Hứa Hủ thử năm sáu phút liền, vẫn không thể tháo chiếc nhẫn. Vừa định lấy điện thoại lên baidu tra cứu cách giải quyết, cô liền nghe thấy tiếng bước chân quen thuộc ở bên ngoài.Quý Bạch vào phòng, nhìn thấy Hứa Hủ đang đứng giữa phòng, hai tay bỏ vào túi quần, ngây ngốc nhìn anh.“Em chưa ngủ à?” Quý Bạch đóng cửa, ngồi xuống ghế sofa, kéo cô vào lòng.“Em ngủ đây.” Hứa Hủ thản nhiên ngáp dài, ngoan ngoãn ngả đầu vào vai anh. Quý Bạch đã quá mệt mỏi, nhanh chóng chìm vào giấc ngủ. Nhưng anh vẫn có cảm giác Hứa Hủ không yên giấc, vặn vẹo người trong lòng anh. Anh vẫn nhắm nghiền hai mắt, ôm chặt eo cô, miệng lẩm bẩm: “Em đừng động đậy nữa.”Ngày hôm sau, lúc Hứa Hủ tỉnh giấc, trời đã sáng hẳn. Trên ghế sofa chỉ có một mình cô, trên người cô đắp áo khoác của Quý Bạch.Hứa Hủ bị đánh thức bởi tiếng chuông điện thoại. Giọng Quý Bạch rất tỉnh táo, chứng tỏ anh đã thức dậy từ lâu: “Mười phút sau đến phòng hội nghị, họp bàn công việc.”Hứa Hủ lập tức bật dậy đi vào nhà vệ sinh.Quý Bạch thương cô nên đến sát giờ họp mới gọi cô dậy, làm cô luống cuống chân tay. Hứa Hủ nhanh chóng đi đánh răng rửa mặt. Khi cô đến phòng họp, mọi người đã có mặt đông đủ, may mà cô không bị muộn giờ.Phần lớn trinh sát trong đội tiến hành điều tra ở bên ngoài. Cuộc họp sáng nay chỉ có mấy đồng nghiệp quen thuộc như Lão Ngô, Triệu Hàn… Quý Bạch nói vắn tắt công việc tiếp theo. Lúc này, Triệu Hàn hỏi: “Chúng ta còn tiếp tục sàng lọc đối tượng theo điều kiện mà Hứa Hủ đưa ra hay không?”Quý Bạch trầm ngâm trong giây lát, quay sang Hứa Hủ: “Em hãy viết mấy điều kiện đó lên bảng đen, chúng ta cùng xem xét lại.”Hứa Hủ gật đầu, đứng dậy đi đến bên bảng đen ở phía trước phòng hội nghị. Cô lau bảng rồi bắt đầu viết chữ. Vừa viết mấy dòng, Hứa Hủ đột nhiên cảm thấy ánh mắt sáng quắc của Quý Bạch nhìn cô chăm chú. Ban đầu cô thấy hơi kỳ lạ, nhưng lập tức hiểu ra vấn đề. Hứa Hủ đưa mắt về chiếc nhẫn trên ngón áp út, gương mặt cô nóng như trong lò lửa.Lúc này là buổi sáng sớm, Cục Cảnh sát vẫn chưa đến giờ làm việc, cả tòa