Này Nhóc, Đứng Lại

Này Nhóc, Đứng Lại

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện dài tập

Lượt xem: 327521

Bình chọn: 7.5.00/10/752 lượt.

vừa chạm vào làm chiếc khuyên tai bạc lấp lánh.

– Vào nhà thôi nào. Tối nay đến lượt em nấu cơm đấy nhé.

Quỳnh Chi vui vẻ gật đầu đi trước, trong khi Phục Hy thở phào nhẹ nhõm. Cậu không để cô biết chuyện xảy ra hôm nay như thế sẽ tốt hơn. Câu hỏi của bọn lúc nãy vẫn còn vang vọng khiến cậu lại thắc mắc.

Bọn chúng muốn biết về người con gái mà Danh “quan tâm đến” để làm gì?

Tôi định gõ cửa thông báo trước, nhưng trước khi tay kịp đưa lên thì cửa đã bật mở. Anh Thư lao ra ngoài với bộ dạng bất thần, vội vã đến nỗi không để ý thấy tôi đứng ngay đó. Chị ta vừa chạy, vừa rút điện thoại.

– Chị Yên! Có chuyện rồi, chị đến ngay phòng cấp cứu đi.

Chẳng biết có chuyện gì nhưng ngay lập tức, tôi cũng chạy theo Anh Thư. Trong khi tôi dừng lại để thở, chị ta đã đập cửa Phòng cấp cứu.

– Khoan đã – Anh Thư túm tay vị bác sĩ cầm bệnh án vừa bước ra khỏi phòng – Có chuyện gì xảy ra thế ạ?

– Không đến nỗi nguy kịch, nhưng phải theo dõi đã. Bà ấy vừa ngất đi. Cháu có thể vào, nhưng hiện giờ bà ấy chưa tỉnh ngay đâu…

Không chờ nghe hết câu nói, Anh Thư đã lao vào trong phòng. Tôi cũng đứng thẳng dậy, cố gắng tự nhiên như mình chỉ là người đi ngang qua bình thường. Đến phòng cấp cứu, tôi khẽ nhòm đầu vào.

Cảnh tượng trước mắt thật quá sức tưởng tượng của tôi. Má đang nằm trên giường với đôi mắt nhắm mệt mỏi. Nơi cánh tay của bà là chiếc ống nhựa bé dẫn nước truyền từ trên xuống. Còn Anh Thư, người lúc này đang quỳ bên giường, lại lo lắng cho bà. Chị ta trông giống tôi hơn là kẻ đã từng phủ định sự tồn tại của má.

Đầu óc quay cuồng, tôi dựa vào cửa, cố không để cho mình bị gục ngã.

– Hoài Thư? Em… sao lại ở đây?

Hóa ra… Hóa ra cái tên Yên mà tôi nghe trong điện thoại cũng là người mà tôi quen biết. Vậy thì việc gì đang xảy ra? Tại sao tôi lại có cảm giác như cả thế giới đang giấu mình bí mật của họ thế này?

– Hoài Thư! – Yên nắm lấy hai vai tôi, lắc khẽ – em có nghe thấy chị nói không?

Đôi mắt tôi đờ đẫn, chuyển từ Yên sang Anh Thư – người đang quay lại nhìn tôi với vẻ “chuyện gì phải đến cũng đã đến”.

*** ***** ***** ****** **

12h trưa, Thanh Nhàn rời khỏi trường trong trạng thái mệt mỏi. Mất một tiếng lục mớ hồ sơ học sinh khiến cô hoa mắt, vậy mà cái học bạ cần tìm hóa ra lại nằm ngay trên bàn của cô Lan. Có vẻ như mọi thủ tục trong tập hồ sơ ấy đã gần xong, nghĩa là người muốn chuyển trường không hề có ý do dự.

Cô thì không tin như vậy – Phong không phải là người dễ dàng bỏ cuộc. Nhưng dù sự thật có thế nào, cô nhất định phải ngăn cậu lại.

*** **** **** ****

Quán kem Coldy, tầng 5.

Phong ngước nhìn 5 tầng lầu, cố căng mắt xem thử từ bên ngoài có nhìn thấy được người đang ngồi ở rìa ban công hay không nhưng vô ích. Cậu móc đại mũ bảo hiểm lên kính xe rồi bước vào quán.

Bảng báo số điện tử trong thang máy nhích dần từ con số 1. Quãng thời gian ngắn ngủi ấy cũng đủ để trí nhớ cậu kịp nhắc lại những kỉ niệm đã xa lắm rồi. Cảm giác thích thú khi đối diện với Danh Kíp, trong khi Hoài Thư núp sau lưng cậu lo lắng khiến lòng quặn lại.

“Vì cô gái này là bạn gái tôi.”

Khi thốt ra câu nói ấy, cậu biết nó không đơn giản chỉ là một lời nói dối để che mắt Danh lúc ấy. Nếu trong lòng cậu luôn căm ghét, không có chút cảm tình nào với Hoài Thư, chắc chắn từ “bạn gái” sẽ không thể phát ra một cách tự nhiên đến như vậy. Tất cả đều đã nhen nhóm từ rất sớm, chỉ có điều cậu không nhận ra. Để đến khi biết thì đã muộn rồi…

– Ở đây này.

Thanh Nhàn đứng dậy từ chiếc bàn ở góc phòng. Trên người cô vẫn là bộ đồng phục. Cặp sách nằm ngoan ngoãn ở chiếc ghế bên cạnh.

Không hiểu cô ấy có gì mà muốn gặp cậu gấp như vậy.

– Chị đến lâu chưa?

– Vừa mới – Thanh Nhàn ngồi xuống, chìa menu về phía cậu. Hôm nay cô có gì khác với mọi ngày. Liệu có phải do cái vẻ dè dặt và trầm tư đến khó hiểu mà cô đang dành cho cậu?

– Em uống nước đi.

Tôi phải kiềm chế để không gạt phăng li nước trên bàn. Dù biết Yên không phải là người có lỗi với mình, nhưng tôi cảm thấy bực tức mọi thứ. Kẻ bị shock đến nỗi không nói nổi như tôi đã đành, vậy mà Anh Thư cũng im lặng. Chị ta khoanh tay nhìn ra ngoài cửa sổ với vẻ điềm tĩnh khiến tôi chỉ muốn làm cho căn phòng này nổ tung bất chợt.

– Chị để cho hai đứa nói chuyện nhé.

Yên nhìn tôi rồi đến Anh Thư với vẻ ái ngại. Tôi muốn gật đầu với chị, nhưng không thể làm được gì. Cánh cửa khép lại, Anh Thư vẫn đứng im như thể chị ta là một trong những sản phẩm của Medusa.

Tôi đứng dậy, định mở miệng. Tiếng nói tắc nghẹn nơi cổ họng.

Anh Thư đột ngột quay lại, nhìn chằm chằm vào tôi. Chị che đi nắng và gió sau lưng khiến mái tóc tung bay. Nét sắc trong đôi mắt thêm sâu.

Cặp song sinh đứng đối diện, tự soi vào tấm gương của cuộc đời mình.

Lạnh lùng. Nhưng có cái gì đó đang vỡ vụn trong mỗi trái tim.

Một trái tim cứng rắn mới được đánh thức yêu thương.

Một trái tim giận dữ vì đã quá yếu đuối…

Tôi lao đến, bóp chặt vai Anh Thư khiến chị ta khẽ nhăn mặt.

– Sao chị lại đối xử như thế với tôi? Chúng ta là chị em cơ mà, chị có quyền gì phủ nhận điều đó? Tôi cũng có quyền được biết những gì liên quan đến mình… v


Old school Swatch Watches