Lamborghini Huracán LP 610-4 t
Này Nhóc, Đứng Lại

Này Nhóc, Đứng Lại

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện dài tập

Lượt xem: 328653

Bình chọn: 9.5.00/10/865 lượt.

tục kiểm tra của mình. Hôm qua cô đã rất lo, nhưng bây giờ thì có thể thở phào nhẹ nhõm. Bệnh tình của cô Thành đang khá lên rất nhiều, nhịp tim ổn định lại, sắc mặt cũng hồng hào. Sáng nay cô còn nói đôi lời với chị trước khi chợp mắt thêm giấc ngắn.

Anh Thư bừng tỉnh khi nhận ra có người trong phòng, cô bối rối đứng dậy, vén lại mớ tóc lòa xòa trước mặt.

– Tôi… à, em ngủ quên mất – cô kịp thời chỉnh lại cách xưng hô của mình, nhưng dường như Yên chẳng để ý tới lỗi nhỏ đó lắm. Chị đang bận lấy nồi cháo hành ra và pha sữa.

– Em mệt rồi, nghỉ đi, tí nữa chị cho cô ăn cháo cũng được.

Anh Thư lúng túng, nửa muốn đi, nửa muốn ở lại.

– Má em sao rồi hở chị – cô nói điều này ra một cách khó khăn, đưa mắt nhìn bà để kiểm tra sắc mặt.

– Đỡ nhiều rồi – Yên tiến lại giường kiểm tra chai nước truyền – bà có tỉnh hai lần lúc em đang ngủ, có vẻ tốt hơn rất nhiều. Bệnh tình chuyển biến nhanh như vậy là điểu hiếm đáng mừng đấy em.

Anh Thư ậm ừ. Cô còn đang mải suy nghĩ không biết lúc tỉnh bà có để ý đến cô ở bên hay không. Nếu thực sự cú sốc của bà là do cô, thì ắt hẳn bà đã biết cô là ai. Đó quả là một điều khó khăn để chấp nhận.

– Hôm nay em không đi học à? – Yên bất chợt hỏi như vừa sực nhớ ra.

– Có chứ… nhưng làm sao em đi được.

– Chị cũng nghĩ ở bên má cũng tốt, nhưng cô Thành nói chị khuyên em nên trở về học cho kịp. Qua con nguy kịch rồi, chị ở đây chăm cô cũng ổn…

Anh THư không cần biết đã qua con nguy kịch, ổn, hay bất cứ thứ gì khác. Trong đâu cô chỉ có 3 chữ “nên trở về”, nghe cứ như là bà đang cố chối bỏ cô vậy. Làm gì có người má nào lại bảo con gái mình rời xa nếu như biết bệnh tình của mình nặng đến vậy. Trừ khi, bà biết chính xác cô là đứa con nào của mình.

– Vậy em sẽ về luôn sáng nay – cô đứng dậy một cách thẳng thừng rồi bước đi mà không nhìn lại.

** ** ** ** **

Tôi bắt đầu một ngày mới trong ngôi nhà của ba, ăn sáng đúng giờ và đi học một cách ngoan ngoãn. Có điều tôi đến trường của mình thay vì trường Đồng Khánh.

Hôm qua Anh Thư đã làm ba rất giận, vì thế tôi phải cố để chuộc lỗi giùm chị ta, lòng cũng lo lắng chẳng biết bà cô ấy đang vất vưởng ở quán bar nào. Cũng may ba là người không hay để ý mấy chuyện lặt vặt. Tối qua la mắng vậy thôi chứ đến sáng ông lại vui vẻ đọc báo và xướng to mấy mẩu chuyện cười cho tôi nghe cùng. Dù không thấy hay nhưng tôi cũng cố cười thật tươi đáp lại.

– Con đi học bằng gì thế? – ba hỏi khi thấy tôi xách cặp khoác lên vai.

– Dạ, xe buýt ạ – tôi vừa trả lời vừa lôi đôi giày màu mè của Anh Thư ra. Đâu thể đi đôi dép lào tôi qua lên lớp được.

– Thế Phong không chở con à?

Cậu ấy không, bởi vì tôi đã dặn trước. Nhưng ba cũng chẳng nên biết điều này làm gì nên tôi chỉ nói qua loa:

– Phong có việc bận nên đi sớm rồi ba.

– Bận gì sáng sớm thế này? – ba có vẻ chưa muốn dừng lại. Miệng nhấp cà phê, mắt đọc báo những vẫn hỏi.

– Dạ… – tôi đắn đo – cậu ấy trực nhật.

Ba tôi phì cười.

– Ừm, học sinh phải thế. Nhưng sao ba cứ có cảm tưởng thằng nhóc này không phải là loại “phải trực nhật”

Tài nói dối của tôi đúng là dở tệ. Không cần nhắc thì cũng có cả tá đứa đàn em xúm xít đòi trực nhật cho Phong rồi, nhưng mà đào đâu ra cái cớ nào khác? Chẳng lẽ nói rằng tôi và cậu áy vẫn còn ngại ngùng sau câu nói hôm qua? Tôi vẫn chưa đưa ra được quyết định của mình, gặp nhau chỉ thêm lúng túng.

– Thôi con đi học đi khẻo muộn – ba đặt cái cốc xuống rồi gập tờ báo lại – ba cũng đi làm đây, hôm nay phải qua công ty của anh Bàng…

Ông quay sang tôi với vẻ tươi tỉnh:

– Con có muốn tối nay đi ăn cùng với ba và bác ấy không? Nếu con đi ba sẽ gọi thêm Danh nữa.

Tất nhiên câu trả lời của tôi là không, kèm với một cái nhăn mặt kín đáo mà ba không nhìn thấy được. Người cần đi là Anh Thư chứ không phải thôi.

Anh Thư không phải là người quá lạnh lùng đến nỗi bỏ đi ngay lập tức. Tuấn mua trái cây, bánh sữa và một lô lốc những thứ tẩm bổ khác để lên bàn trong khi cô tranh toán trước tiền viện phí.

– Xong hết rồi chứ.

– Em không còn luyến tiếc gì cả – cô đáp, mắt mơ hồ dõi theo những đụn mây trắng ngoài khung cửa sổ.

Anh khẽ nắm bàn tay cô.

– Đừng nói thế chứ…

– Có thể lúc nào đó em sẽ hối hận – cô ngắt lời anh – nhưng không phải lúc này.

** ** ** ** **

Tôi gặp Phục Hy ngay cổng trường, với một cánh tay vị Quỳnh Chi giữ rịt. Cô nhỏ này dạo này mất đi độ nổi tiếng vì được gắn mác “có bạn trai”. Còn kẻ làm “bạn trai bất đắc dĩ” kia thì gửi cho tôi nụ cười nhăn nhó khi mới sáng sớm. Mà tôi cũng có tươi tỉnh hơn là bao nhiêu.

– Chị thiếu ngủ đấy à? – nó ngó tôi lom lom – tốt nhất có chuyện gì nên cho em biết, lỡ đâu em giúp được gì đó.

Nhìn bộ dạng của cậu nhóc lúc này, tôi cười:

– Chị nghĩ em cũng có vấn đề cần giải quyết đấy, lo chuyện của mình trước đi.

Dù chẳng nhắc đến 2 chữ Quỳnh Chi thì cô nàng cũng biết tôi đang nói đến điều gì.

– Hừ, chị có quyền gì mà can thiệp chứ?

Cô nhóc này đôi khi giận dữ cũng thật trẻ con, nhưng mà dễ thương. Nếu Quỳnh Chi hiền lành hơn, tôi mà là Phục Hy thì cũng chẳng khó khăn với cô nàng đến thế.

– Chị đâu dám can thiệp – tôi đáp – th