Teya Salat
Này Nhóc, Đứng Lại

Này Nhóc, Đứng Lại

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện dài tập

Lượt xem: 329210

Bình chọn: 8.00/10/921 lượt.

đấy nhé.

Jun lượn lờ trước cửa phòng Danh. Sau cuộc nói chuyện với ba, Danh càng lầm lì ít nói trong khi ba nó hớn hở hơn hẳn. Anh về phòng, tự giam mình ở trong đó. Dù lo cho anh nhưng nó chẳng hiểu chuyện gì xảy ra, làm sao mở lời được.

……

Liệu có chuyện gì xảy ra không?

Có lẽ là không. Phong dù sao cũng là người đàng hoàng chững chạc, còn Hoài Thư thì tính khí nóng nảy, luôn cảnh giác.

Nhưng một nam một nữ ở chung, lỡ có chuyện gì thì sao? Điều này làm anh không yên tâm chút nào. Bây giờ muốn đến trường cũng khó, chỉ còn cách là chờ đến sáng.

Một đêm mệt mỏi như cách đây một năm.

** ** ** ** **

– Cô ngủ đi nhé!

– Nói thế bộ cậu định không ngủ à?

– Không.

– Thế định làm gì cho đến khi trời sáng… – Giọng Hoài Thư nhỏ dần.

Nói gì thì nói, làm sao cậu có thể ngủ được chứ, thà một đêm thức trắng còn hơn.

– Ngủ đi, tôi thức canh cho cô ngủ – Phong quay sang, ngạc nhiên thấy Hoài Thư đang mỉm cười ngon lành, mắt nhắm tịt. Hình ảnh dễ thương ấy khiến cậu bật cười, định cốc cô một cái.

Ba lần rồi đấy nhé. Cứ toàn cô ngủ trước khiến người ta khó xử.

Lúc chạm tay lên trán Hoài Thư, Phong mới nhận ra cục u. Bị sưng thế này mà cứ cố giấu không cho người ta kiểm tra. Cái cô nhóc này đúng là…

Cậu chẳng nhớ hồi mình còn nhỏ hay bầm tím chân tay, chẳng biết má đã làm cách nào cho nhanh hết. Ước gì hồi đấy cậu chú ý một chút thì bây giờ đâu đến nỗi.

Kim giờ mới nhích qua con số 2. Ít nhất đến sáng còn một khoảng thời gian, tuy không dài lê thê nhưng đủ để kẻ ngồi chờ như cậu cảm thấy mệt mỏi. Làm gì cho nhanh buồn ngủ nhỉ? Hay là đếm cừu.

– Một con này, hai con này….

“Nói hai từ đó có làm cái trán của tôi đỡ sưng lên như quả trứng gà hay không?”

– Ba con này, bốn con…

“Nói xin lỗi 1000 lần thì may ra…”

– 1 xin lỗi, 2 xin lỗi…

Tuy phải đếm tới 1000, nhưng có lẽ như thế sẽ đỡ hơn là đếm cừu. Ít ra thì cậu cũng bớt áy náy đi phần nào.

** ** ** **

Sáng sớm.

Việc đầu tiên của Jun khi thức dậy là qua phòng Danh để gọi anh dậy, nhưng cô bất ngờ nhận ra chăn màn đã gấp xong – hay đúng hơn là không hề được trải ra từ tối qua đến giờ. Danh không có ở nhà, còn xe của anh thì đã biến mất.

– Ba ơi, anh đâu rồi ạ?

Ông Bàng rời mắt khỏi tờ báo, nhìn Jun ngạc nhiên:

– Chẳng phải là nó chưa dậy sao?

Anh đi từ sớm đến nỗi ba cũng chẳng phát hiện ra, chỉ có cô giúp việc nhìn nó kín đáo rồi kéo ra một góc.

– Danh đi từ hồi 5h kém, nó nói cháu cứ đi học trước, nhưng đừng để cho bá biết là nó ra khỏi nhà sớm như vậy.

– Anh cháu có nói là đi đâu không ạ? – Jun thở dài.

– Cháu còn không biết thì làm sao bác biết được.

– Dạ, vậy thôi ạ.

Chỉ có một lí do duy nhất giải thích cho hành động khó hiểu của Danh, nhưng như thế thì vô lí quá, chẳng lẽ anh nó lại nói dối.

Bác bảo vệ trở về phòng của mình, lục tìm chìa khóa.

– Chết thật! Sao lại sơ ý đến như vậy chứ.

Danh đứng ở cửa, lo lắng đến nỗi chẳng nói được câu nào. Chỉ cần cầm lấy chiếc chìa khóa là anh sẽ phóng ngay ra phòng Chức năng.

Chỉ hi vọng không có chuyện gì xảy ra.

– Đã tìm thấy chưa hở bác?

– Chờ tí – bác bảo vệ xem xét từng cái chìa một trong rổ chìa khóa – sao lại không thấy nhỉ?

– Chắc phải ở đâu đó chứ? – Danh sốt ruột bước vào, muốn tìm cùng cho nhanh nhưng khổ nỗi anh chẳng biết hình thù của cái chìa đó ra sao.

– À! Nhớ ra rồi – bác bảo vệ đập tay lên trán làm Danh tưởng đã tìm thấy – cô giáo dạy môn Lí cầm hôm bữa vẫn chưa đưa lại.

– Sao lại có thể như thế được.

– Cậu yên tâm, còn một chìa sơ- cua, nhưng tìm hơi lâu đấy.

Bác bảo vệ tiến về góc phòng, lôi dưới gầm bàn ra một cái thùng gỗ đầy bụi bặm, phủi nhẹ rồi mở ra. Một lô lốc khóa cả chìa lẫn ổ còn nhiều hơn cái rổ lúc nãy. Danh thở dài chán nản.

– Chờ một tí. Mà cô bé đó chắc giờ này đang ngủ say, cháu lo gì chứ – bác ấy nhìn Danh rồi cười.

Nếu như thế thì đơn giản quá. Cái mà Danh lo là cái khác cơ.

Nửa tiếng đã trôi qua. Danh rất muốn ra ngoài kia, dù chỉ để áp tai vào tường nghe ngóng tình hình nhưng lại sợ khi cậu đi, chìa khóa được tìm thấy lại tốn thêm thời gian quay về. Ngồi trên ghế mà mắt cậu cứ ngó mông lung ngoài sân, hi vọng chẳng có học sinh nào hâm đến trường sớm như thế này.

Nhất định ngoài anh ra, không ai được biết cả.

– Đây rồi, cháu….

Bác bảo vệ chưa kịp dặn dò thì Danh đã chộp lấy chìa khóa trên tay, nhanh nhẹn chạy đi. Cậu còn không quên nói với lại.

– Cảm ơn bác nhé, nhớ là đừng để ai biết chuyện này. Khi nào xong cháu mang chìa lại trả.

Cả dãy nhà im lìm như đang ngủ say. Không một dấu hiệu nào cho thấy có người ở đây cả, dường như chỉ có mình anh đang cố gắng đánh thức cái không gian tĩnh mịch lại.

Danh ngước nhìn bức tường cáo ngất ngưởng của phòng Chức năng. Ci không gian tù túng thế này mà Hoài Thư phải chịu ở trong đó cả đêm. Nhất định khi tìm được thủ phạm, anh sẽ không nương tay cho kẻ đó.

Ổ khóa kêu “cách” một tiếng. Danh chỉ đẩy nhẹ một cái, cánh cửa sắt từ động đẩy ra. Bên trong tối om dù trời đã lờ mờ sáng, duy chỉ có ánh nến leo lét phía cuối phòng.

Lúc còn ở nhà, Danh đã nghĩ ra đủ mọi trường hợp có thể xảy ra và tự trấn an mình, nhưn